Người này không phải ai khác, chính là người mà Lâm Dịch đã mấy ngày chưa thấy bóng dáng, Mộ Ngôn.
Trầm ngâm một lát, Lâm Dịch lên tiếng nhàn nhạt nói.
“Đi thôi.”
“Lão đại, anh không giận sao?!”
Có một thiếu niên tức giận bất bình.
Lâm Dịch lười nhác dời mắt, liếc nhìn người nọ một cái, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước, “Giận có tác dụng thì còn cần thắng thua làm gì.”
Thiếu niên phồng phồng má, không nói lời nào.
“Bất quá người này kỹ thuật, có thể so được với cái lần trước hack Mộng Trạch Ưu a.”
Những đồng đội này là đám người cũ lần trước đã bị Mộ Ngôn giết trong một giây.
“Đúng đúng đúng, bất quá tôi cảm thấy Mộng Trạch Ưu kỹ thuật càng huyễn hơn một tý.”
“Không phải nói chơi hack...”
Người đó lời còn chưa nói dứt, đã thu được ánh mắt lạnh lùng đến từ Lâm Dịch.
Giọng cậu ta nháy mắt kẹt ở trong cổ họng.
Chỉ nghe được lão đại từ trước đến nay không bao giờ xen vào chuyện người khác của họ lên tiếng.
“Hack hay không hack, trong lòng các cậu không có chút suy nghĩ nào sao?”
Hack trong game đơn giản chỉ là số liệu kỹ năng của nhân vật trong game nháy mắt bị điều xuống mức thấp nhất.
Chính mình đang thi đấu, sửa hay không sửa, trong lòng bọn họ một đám đều rõ ràng.
Bốn đồng đội ánh mắt, động tác nhất trí nhìn sang Lâm Dịch.
Phải biết rằng, Lâm Dịch trước kia, chuyện vô nghĩa chưa bao giờ nói nhiều thêm một câu.
Đặc biệt là những chuyện buôn dưa lê như thế này.
Không phải tại cao lãnh, mà do lười.
Hiện tại, lão đại của bọn họ thế nhưng thay Mộng Trạch Ưu nói chuyện.
Mấy đồng đội vẻ mặt ngây người.
“Lão đại, có phải anh bị kỹ thuật của Mộng Trạch Ưu thuyết phục rồi hay không?”
Đích xác, có hack hay không chỉ có bọn họ trong lòng là rõ ràng nhất.
Nhưng mà chuyện này đâu liên quan gì đến họ đâu?
Chuyện Mộng Trạch Ưu vừa nhìn đã biết có người đang ở sau lưng tính kế, họ cùng cô lại chẳng thân.
Quản nhiều đó kêu là xen vào việc thiên hạ, còn liên luỵ đến cả mình nữa.
Lâm Dịch liếc nhìn người đó một cái, nhấc chân thon dài, cất bước đi ra ngoài.
Trên đường đi gặp đội của Hứa Thanh.
Người đi trước cột tóc đuôi ngựa, mặt mày tinh xảo, mắt to lung linh, cả người đầy ấp hơi thở thanh thuần.
Hứa Thanh nhìn thấy Lâm Dịch, nụ cười nở rộ.
Chầm chậm chạy đến trước mặt của Lâm Dịch.
“Hello, rất vui đã được chơi cùng anh.”
Cô gái mặc một bộ đồng phục đội màu lam, thân hình xinh xắn lanh lợi.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, cho dù là những đội viên đứng sau Lâm Dịch vừa nãy còn đối Hứa Thanh u oán, nháy mắt đã không còn.
Thay vào đó là hâm mộ ghen tỵ với Lâm Dịch.
Đẹp trai là có thể thu hút mấy em xinh tươi chú ý.
Lâm Dịch rũ mắt, nhìn nhìn cô gái bên cạnh.
Không biết vì cái gì, gương mặt cô gái này, thế nhưng cùng với nụ cười trên khoé miệng của Mộ Ngôn ở trong trí nhớ của Lâm Dịch, lồng lên nhau.
Cách đó không xa, Mộ Ngôn tựa lưng vào cạnh cửa, hai tay ôm ngực, nhìn một đám người đằng trước.
Trong đầu là âm thanh chúa tể hệ thống đang kích động.
【 ký chủ! Tôi đã nói Lâm Dịch có thể giúp được cô, cô xem hắn có chút phản ứng rồi. 】
“Phản ứng gì?” Mộ Ngôn nhướng mày.
【 hắn đem mặt của Hứa Thanh và mặt của cô lồng vào nhau. 】
“......”
Mộ Ngôn có chút đau đầu đỡ trán, “Rốt cuộc là ai nói cho cậu, cưa ngã mảnh ghép linh hồn, là tôi có thể thu thập được linh hồn.”
Thật sự không hề có logic được chưa.
【 tôi thấy hệ khác thống đều làm như thế. 】
Mộ Ngôn trầm mặc, “Có khả năng, mảnh linh hồn của bọn họ không quá ưu tú, vì tình yêu lại quay về với bản thể?”
Nào có đơn giản như thế, nếu chủ hồn và mảnh vỡ linh hồn yêu cùng một người đàn ông.
Kết quả là gì?
Giết hại lẫn nhau?
Hay là kích phát nên mảnh vỡ linh hồn chiến ý muốn chiếm lấy chủ thể?
“Xin hãy đình chỉ tư tưởng đáng sợ của cô lại đi.”
Mộ Ngôn lý do chính đáng một lần nữa cự tuyệt chuyện cưa ngã mảnh linh hồn loại chuyện không đáng tin này.
Chúa tể hệ thống: 【 tin tưởng tôi, không có sai, cưa gái là lối tắt a! 】