Lâm Dịch nhận ra ánh mắt của Mộ Ngôn không thích hợp.
Chợt cảm thấy trên mặt nóng ran lên.
Anh buộc mình bình tĩnh thả tay xuống, áo choàng tắm lỏng lẻo phủ trên người.
Trước ngực, lộ ra một mảng da thịt trắng muốt.
Mộ Ngôn liếc nhìn một cái, dời mắt đi, đứng dậy, bước chân ra ngoài, “Thay quần áo xong ra ngoài nói chuyện.”
Lâm Dịch mím môi, tìm hai món quần áo tròng lên.
Sau đó liền đi theo Mộ Ngôn ra ngoài.
Chàng trai mặc một chiếc áo đơn màu vàng nhạt, quần đen dài rộng thùng thình, đứng ở cửa, im lặng nhìn Mộ Ngôn.
Sắc mặt tái nhợt do vừa tắm xong, nổi lên hây hây đỏ.
Mộ Ngôn hai tay khoanh ngực, cười như không cười nhìn Lâm Dịch.
“Như vậy, vị tiên sinh cơm chiều cũng không ăn này, có thể giải thích một chút dạo gần đây anh làm sao vậy không?”
Lâm Dịch hậm hực nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, tiếng hừ từ chóp mũi nhẹ nhàng trào ra.
Mộ Ngôn nghe hừ một tiếng, không hiểu ra sao cả nhìn anh.
Vẻ mặt anh so với ban nãy càng lạnh nhạt hơn, tìm ghế sô pha ngồi xuống.
Liếc nhìn Mộ Ngôn.
“Ba ngày.”
“A, con gái.” Lâm Dịch cười lạnh lên khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày.
Vẻ mặt lạnh lùng như đang ra sức trào phúng Mộ Ngôn vậy.
Mộ Ngôn:???
Mộ Ngôn sửng sốt trong một giây, nhìn Lâm Dịch.
“Ba ngày gì vậy chứ?”
Vốn là tới hưng sư vấn tội, Mộ Ngôn khí thế giống như đột nhiên bị đè bẹp.
Ba ngày, ba ngày làm sao vậy?
Cô làm gì ư?
Không có mà?
Mộ Ngôn tự mình hồi ức sâu sắc một chút, xác định mình chưa có làm chuyện gì thương tổn đến Lâm Dịch.
Biết điểm này rồi, Mộ Ngôn biểu tình liền ổn định lại.
Chúa tể hệ thống: 【...... 】tình yêu kiểu mì ăn liền rồi.
Đang giận cũng nhìn không ra sao?
Người ta trách cô ba ngày không đi dỗ người ta đó, ngốc thấu!
Chúa tể hệ thống im lặng phỉ nhổ Mộ Ngôn.
Lâm Dịch lạnh lùng ha một tiếng, nhìn cô, “Trong tài khoản của anh số tiền đó là sao vậy?”
“Cho anh a.”
“Cho anh làm gì.” Lâm Dịch híp mắt nhìn cô, cô nếu mà nói sai một câu, anh bóp chết cô ngay lập tức.
“Cho anh xài thôi a.” Mộ Ngôn không cảm thấy có chổ nào không ổn.
Lâm Dịch: “......”
Cho anh xài thôi?
Mộ Ngôn thấy Lâm Dịch im lặng không nói gì, có hơi không thể hiểu nổi.
Không lẽ tại cô cho ít quá?
“Đó là toàn bộ tiền lương của em rồi, trừ phí sinh hoạt ra em toàn cho anh hết, không còn nữa đâu.”
Vì thế Mộ Ngôn lại bổ sung thêm một câu.
Lâm Dịch thân hình cứng đờ, “Toàn, toàn bộ?”
Mộ Ngôn: “Vẫn chưa toàn bộ.”
Cô có vẻ bất đắc dĩ từ túi quần móc ra mấy tờ tiền, đưa cho Lâm Dịch, “Giờ mới là toàn bộ.”
Chúa tể hệ thống: 【......】
Tốt, thả thính một cách rất thực tế.
Lâm Dịch dại ra nhìn mấy tờ tiền đó.
Toàn, toàn bộ...
Không đợi anh lần nữa nói chuyện, đã nghe được tiếng Mộ Ngôn nhàn nhạt, “Tiền lương đều đã đưa hết cho anh rồi, anh còn chuyện gì nữa? Không còn chuyện gì thì đi ăn cơm ngay cho em.”
Lâm Dịch: “......”
Làm gì mà, giọng điệu của cô như thể anh đang vô cớ gây sự vậy?
Lâm Dịch nhướng mắt lên thì nhìn thấy lông mày của Mộ Ngôn đang khẽ chau lại.
Im lặng một hồi nữa, anh mới thử nhỏ giọng cẩn thận, nói một câu, “Không đi.”
Mộ Ngôn vừa nghe, thích đi thì đi, hất ngã!
Cô xoay người, đang định bỏ đi.
Nhưng mà chân giống như bị dính chặt trên mặt đất vậy.
Nhích cũng nhích không nổi.
Cô hít sâu vào, đợi khi nào có thể quay trở về, cô nhất định tay xé gia quy.
Nói được thì làm được.
“Bây giờ lại vì cái gì nữa?” Mộ Ngôn giữ vững nụ cười.
Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, “Hiện tại mới giải thích, muộn rồi.”
Mộ Ngôn: “......”
“Vậy anh muốn thế nào?” Cô hỏi.
Lâm Dịch nở rộ một nụ cười, “Chẳng muốn gì.” Chỉ là không ăn cơm.
“......” Gợi đòn.
Vài giờ tiếp theo, Mộ Ngôn thời gian đều thua ở trên người Lâm Dịch.
“Ăn hay không?”
“Không ăn.”
“Không ăn...” Tôi ấn chết anh.
*