Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 285: Chương 285: (2)trà xanh vương nhà đại lão




Phá tinh cầu một địa phương hoang vu dân cư thưa thớt và được bao phủ bởi rừng rậm nguyên sinh,cách thủ đô Đế tinh hơn tr triệu năm ánh sáng.Tuy là rừng nhưng ngoại trừ cây cối suối lớn ra thì không còn gì khác,dù la quặng mỏ cơ bản nhất cũng không.May mắn đất đai tương đối tơi xốp màu mỡ dễ trồng trọt,dân chúng nơi đây tự cung tự cấp trao đổi những mặt hàng thiết yếu đổi lấy tài nguyên,chẳng ai tranh dành của ai dựa theo nhân lực làm nhiều ăn nhiều và ngược lại.

Vì do tài nguyên khan hiếm nên chẳng hề có ai nguyện ý sống ở đây cả,hoàn toàn không chút tiềm tàng phát triển nào.

“Ấu Du,đừng luyện tập nữa tối rồi về nhà ăn cơm thôi”một thiếu phụ với vẻ ngoài xinh đẹp trong sáng khoác trên mình bộ váy lụa đỏ,khí chất thành thục quyến rũ và ngập tràn mị lực lan toả khắp nơi.

Người ấy không ai khác chính là mẹ của Hứa Ấu Du,Hứa Nguyệt nữ sĩ.

“Vâng con về ngay” thiếu niên từ dưới mặt nước ngoi lên triều nàng nở nụ cười tươi,mái tóc cùng toàn thân ướt đẫm dưới ánh chiều tà phụ trợ nhìn càng giống mỹ nhân ngư trong sách cổ thần thoại vậy,đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Ngập tràn tươi tắn và sinh động của tuổi trẻ,chỉ là phía xa mặt nước bị nhuốm bởi một màu đỏ tươi nháy mắt phá hỏng hết thảy.

Hứa Nguyệt thấy vậy liền nhanh chân trở về chuẩn bị bữa ăn,dù sao còn vài ngày nữa thôi con trai nàng sẽ trở lại Đế tinh nhận tổ quy tông,nơi đó điều kiện nhất đẳng thích hợpphàt triển chứ không phải ở đây chôn vùi giấu diếm tài năng,năm xưa nếu không phải bị ả họ Trịnh kia chèn ép bắt buộc tha hương thì giờ nàng đã...muốn độc chiếm tất cả à?

Phi!không có cửa đâu,Kỷ Xuyên chỉ cần phái người tới đón chuyện này xem như thành cọng bước đầu rồi.

Nơi đây đúng thật không có tài nguyên để luyện nhưng ai bảo cha nuôi cậu là hải tặc đâu?bắt một đám đông trùng tộc trở về xem như qùa lễ,lần nàu cũng vậy toàn bộ giết sạch không chừa một mống.

Do nơi này tự cung tự cấp mới có lương thực tươi mới chứ không giống ở Đế tinh,muốn ăn một bữa rất khó nên phần lớn toàn dùng dịch dinh dưỡng bổ sung năng lượng,rau gạo tươi sống gì đó bán giá rất đắt và chỉ nhà giàu lắm của mới đủ tiền mua nó về thôi.Cha nuôi đông quân nhưng họ sẽ tự nấu,Hứa Nguyệt đơn giản phụ trách cho một nhà ba người họ thôi.Nghĩ tới trù nghệ thiện sảo của nàng khiến bụng nhỏ bất giác reo lên,thêm phần hiểu rõ hoá ra năm xưa dạ dày Kỷ Xuyên sớm đã bị nàng bắt trúng a,mối tình đầu tốt đẹp lại chia cắt đương lúc ân ái mặn nồng nhất chắc chắn sẽ nhớ rất sâu nha?

Chỉ là Hứa Nguyệt thông minh lí trí,không để bản thân dấn sâu vào vũng bùn lầy mà thôi.

Mễ Lạc Tranh vừa về tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm phức từ bên trong truyền ra,vội vọt vào cửa hớn hở hô “Aiza nữ thần trù nhà ta nấu ngon vậy bộ tính để con với cha nuôi ăn bội thực hay sao chứ?”

“Thằng nhóc kia con ăn nói bậy bạ cái gì đó?Triệu thúc người ta mới không ham ăn như con đâu”Nàng bưng vài cái chén cùng đũa vờ liếc nhìn cậu,theo phía sau là nam nhân cao to bộ dáng lưng hùm vai gấu dung mạo hung ác,Triệu Văn Cường lão đại cướp biển khét tiếng vũ trụ lúc này lại đang bưng mâm thức ăn nóng hổi ngoan ngoãn đi sau lưng nàng.

Thấy Hứa Nguyệt trách cứ cậu nhịn không được chen vào bênh “Thôi em Ấu Du nó còn nhỏ mà đừng chửi tội nghiệp con--”

Lời còn chưa tuôn hết ra đã bị cái liếc mắt cảnh cáo của Hứa Nguyệt chế trụ,tức khắc im lặng mím môi cúi đầu nhưng trong lòng ba ba ủy khuất,có ai chọc gì nàng đâu tự dưng hung dữ với người ta...

Mễ Lạc Tranh nhân cơ hội hướng nàng làm nũng,hơi chu môi phình phình hai má giống chỉ sóc chuột mà cọ cọ nơi cánh tay nàng.Qủa nhiên Hứa Nguyệt bị hành động của cậu chọc cười,nhưng nhột liền đẩy ra giả vờ ghét bỏ nói “Thôi đi đừng giả vờ nữa,mẹ đây còn không hiểu rõ con sao?”

“khì...” cậu tức khắc vui vẻ buông tay thoát ra,an vị ngồi chờ ăn cơm.

Trên bàn cơm Hứa Nguyệt gắp thức ăn cho lão tiện nghi nhà mình đổi lại là khuôn mặt cảm động sắp khóc của Triệu Văn Cương,sau đó liền vui vẻ vùi đầu ăn cơm,lão tử biết mà Nguyệt Nguyệt nàng ấy rất yêu ta nha!!

Triệu Văn Cương càng nghĩ trong lòng càng thấy ngọt ngào ấm áp khó tả.

Mễ Lạc Tranh vô tình thưởng thức cẩu lương cảm thấy thật bất đắc dĩ,aiza chói mù mắt cẩu độc thân rồi.

Hứa Nguyệt lúc sau mới gắp thức ăn cho cậu cười hỏi “Sao nào?con đã sẵn sàng trở về Đế tinh chưa?có lo sợ cái gì không?” nàng luôn tùy theo ý nguyện nếu không thích sẽ không bao giờ ép buộc con,nếu Kỷ Xuyên tới thì cùng lắm trốn ra vũ trụ tiếp tục làm hải tặc thôi lo gì?

“Rồi ạ,quần áo con cũng gấp sẵn luôn rồi mẹ không cần lo lắng đâu ạ.”Mễ Lạc Tranh hướng nàng ngoan ngoãn gật đầu đáp,ha sợ?dĩ nhiên là không rồi hoặc nếu có thì cũng là họ sợ hãi cậu nha.

Hứa Nguyệt thật bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc mềm mượt của cậu,thẳng đến rối tung như ổ rơm gà mới vừa lòng tiếp tục ăn cơm.Đối với hành động trẻ con này cậu cũng chẳng hề ngăn cản,thôi cứ để nàng vui vẻ tùy hứng đi bởi cậu sắp tới sẽ về Đế tinh khi đó dù muốn gặp cũng không được nữa.

“Ấu Du con nhớ rõ đây,tới Đế tinh nhất định phải cẩn thận đề phòng tuyệt đối không thể nhẹ dạ tin tưởng bất kì ai,đặc biệt nhớ lấy lòng tên cha ruột kia của con tốt hơn là khiến hắn cảm thấy tội lỗi,áy náy gì đó càng tốt.”Hứa Nguyệt một bộ chính đáng hướng cậu ngiêm túc tiếp “Tên này giờ đã nắm quyền có hắn ủng hộ thì con ở Kỷ gia sẽ được công nhận,nhưng nhờ đề phòng ả mẹ kế kia nàng ta không đơn giản đâu.”

Kì thật nàng rất muốn nhi tử theo mình để đảm bảo an toàn nhưng khổ nổi tài nguyên khan hiếm,và chỉ có ở Đế tinh mới đủ điều kiền thoả mãn ước mơ làm thiết kế sư cơ giáp của con trai nàng.

“Nếu ai dám đánh con liền độc chết hắn cho lão tử,nhớ lấy tuyệt chiêu hầu tử thâu đào lão tử dạy đó biết chưa?”Triệu Văn Cương ngữ khí hùng hồn tự tin vỗ ngực đáp.

Mễ Lạc Tranh miễn cưỡng cười nhưng khoé môi khẽ giật giật,nê mã có trời mới biết tuyệt chiêu “hầu tử thâu đào” kia rõ ràng là chơi bẩn bóp trứng đối thủ a,cha nuôi rốt cuộc ở chổ nào học được chiêu này chứ?bộ mỗi lần cướp đều sẽ bóp trứng sao?này cũng qúa “ác” rồi đi?

“Anh lại bắt đầu dạy con bậy bạ rồi đấy,Ấu Du nhà mình đẹp như vậy ai đời lại đi làm thế bao giờ?”

Triệu Văn Cương hiếm thấy phản bác cau mày tiếp “Nhưng anh thấy nó hay mà em”

Nhưng Hứa Nguyệt không cho là phải,ngữ khí theo tâm trạng chuyển biến lạnh lẽo vặn hỏi ngược lại “Rồi hay chổ nào anh nói tôi nghe xem?bữa nay ăn gan hùm mật gấu rồi dám cải lại tôi đúng không?chuyện con ả tỏ tình hôm bữa tôi còn chưa tính sổ với anh đâu,nha!!”

Kì thật con ả hôm bữa chính hắn cũng không biết rõ,từ tinh cầu khác chuyển tới làm đầu bếp nữ chăm lo cơm nước cho anh em ai ngờ thấy hắn đã ngay tức khắc tỏ tình,vừa vặn lão bà tới thăm chứng kiến hậu qủa dĩ nhiên là bị đuổi ra khỏi nhà rồi.Tốn công phí sức giải thích rất nhiều,sau đó đem ả đầu bếp kia đuổi đi mới khiến nàng bằng lòng nguôi giận.

Hắn đường hoàng là lão đại cầm đầu băng hải tặc lớn,mặc kệ bên ngoài hung ác thế nào nhưng khi đối mặt với nàng liền chủ động yếu thế xụ mặt buồn bả không dám hung dữ.Dịch tới nắm lấy tay hai mắt tràn đầy ủy khuất nhìn nàng.

Hứa Nguyệt theo đà hạ giọng hỏi “Sau này còn dám dạy con bậy bạ nữa không?”

Triệu Văn Cương qủa quyết lắc đầu đáp,giờ có cho trăm lá gan hắn cũng không dám nữa a!!

“Còn con nữa không phải ở đó cười trộm đâu.”nàng giả vờ tức giận trừng cậu,nói rồi lại liếc mắt nhìn hắn làm cho Triệu Văn Cương toàn thân run rẫy hoảng sợ ôm lấy tay nàng,ngữ khí lắp bắp không chút do dự bán đứng cậu “Đừng...đừng đánh anh,nếu đánh thì đánh Ấu Du đi..anh sợ đau lắm vợ ơi...”

“???”

Gì?mắc gì liên quan lôi kéo tui vào nha?Mễ Lạc Tranh tức khắc dịch ghế lui cách xa hai người,ai mà biết mẹ có phang tay vào mặt cậu hay không chứ?

Tuy tính cách nàng có phần hung hãn nhưng ở ngoài chưa bao giờ khiến cha nuôi mất mặt,hơn nữa tay nghề nấu ăn cực tốt sớm đã chinh phục đám đàn em khó ở kia rồi.Nhưng không biết vì sao khi đối mặt với mẹ họ lại không dám nhìn thẳng mà thôi.

Hai người nhiệt tình quan tâm như vậy khiến đáy lòng Mễ Lạc Tranh không khỏi nổi lên một trận ấm áp.Tuy rằng chẳng muốn chia xa nhưng theo kế hoạch bắt buộc đêm nay họ phải rời đi,trước đó Hứa Nguyệt còn cật lực dặn cậu những thứ Kỷ Xuyên yêu thích cùng phong thái cử chỉ,sau khi xác định cậu bắt chước nhuần nhuyễn rồi mới hài lòng rời đi.

- ---------------

Trong thiên hà vũ trụ một chiếc phi thuyền hình thoi nương theo tốc độ ánh sáng vọt tốc nhảy nhanh,là thế nhưng bên trong lại chẳng hề mảy may thay đổi,không gian thiết kế ấm cúng có phòng ăn nhà bếp giống với căn phòng khách sạn sang trọng.Loại này là phi thuyền tư nhân dành cho gia đình,ở tinh tế có rất nhiều loại tùy kích cỡ hay muốn thiết kế riêng theo ý đều được nhưng phải tiền.Riêng loại chiến hạm bọc thép trang bị pháo sáng thì chỉ có quân đội được chính phủ cấp phép mới được sử dụng.

Một nam nhân áng chừng hơn 30 tuổi mặc vest dung mạo anh đỉnh chửng chạc,một bộ dáng vẻ nhân sĩ thành công nhưng sâu trong đáy mắt buồn rầu nhuốm vẻ tang thương nhung nhớ.Đứng sau lưng gã là một lão nhân tóc bạc đang kiểm tra hành trình lộ tuyến bằng bản đồ 5D lơ lửng trước mặt,xem song mới hướng về nam nhân hơi cúi người cung kính nói “Bẩm gia chủ hành tinh phía trước là nơi tiểu thiếu gia đang ở ạ”

Nam nhân nghe báo mới thôi dáng vẻ thất thần,khẽ gật đầu hồi đáp rồi lại tiếp tục suy nghĩ trầm tư,thực tế gã năm nay đã hơn 38 tuổi rồi chỉ là bảo dưỡng tốt nên nhìn trẻ trung mà thôi.Kỷ Xuyên vốn chẳng quan tâm này đó,nhìn thì bình thường thực tế trong lòng đang dâng vũ bão to lớn,tự trách bản thân năm xưa nhu nhược không thể bảo vệ ái nhân khiến nàng lưu lạc tha hương.

Một mình cô đơn cực khổ cắn răng nuôi con khôn lớn,vậy mà gã cái gì cũng chẳng biết?bao năm qua nàng có lẽ hận thấu hắn đi?năm xưa kết hôn là thật nhưng không hề yêu,bọn họ sau đó đã cùng nhau kí bản cam kết không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư nên chả sợ.Tuy nhiều năm qua hắn đã cầm quyền nhưng con dấu vẫn nằm trong tay lão gia tử,bắt buộc án binh bất động nhưng nay khác rồi,lão gia tử chính thức về hưu tất cả quyền nẳm trong tay hắn.

Càng nghĩ trong lòng càng thêm nôn nóng sốt ruột,mặc kệ thế nào hắn hôm nay nhất định phải đem cả mẹ lẫn con trở về bù đắp cho hai người.

...

*Trẻ mồ côi từ nhỏ đáng thương* Mễ Lạc Tranh mặc trên mình bộ đồ cũ tẩy đến trắng bệch,chất vải dù hảo nhưng sài nhiều năm sớm đã tưa rách mài mòn.Hiện đang ngồi trước mái hiên của một căn nhà tre vách nứa cũ kỉ,bên hông là cả đám sắt vụn phế liệu nhưng ở trong tay thiếu niên biến hoá lắp ghép lại nhìn ra bộ dáng của một cổ cơ giáp.

*Mưu sinh tự lập từ nhỏ,bữa đói bữa no* nhưng không hề nản lòng thoái chí từ bỏ ước mơ,tự thân theo sách cũ mày mò học hỏi phát triển tới ngày hôm nay.

Phi thuyền tắt động cơ im lặng không tiếng đậu ở phía xa,Kỷ Xuyên cùng lão quan gia đi tới chứng kiến hình ảnh thiếu niên đang si mê tập trung lắp ghép cơ giáp,nhưng khi bọn họ tới gần khoảng một thước thiếu niên kia bỗng ngẫng đầu mặt vô biểu cảm nhìn họ.

Thấy rõ dung mạo ấy hồi ốc tốt đẹp trong đầu Kỷ Xuyên thoáng chốc ùa về dữ dội,giống!!thật sự qúa giống rồi,không còn ngi ngờ gì nữa đứa bé này là con trai của Kỷ Xuyên hắn.

Trái ngược với bộ dáng kích động của hai người thì thiếu niên rất chi bình tĩnh,cậu dường như nhận ra bản thân vô lễ mà nhíu mày nhìn họ thấp thỏm hỏi “Cho hỏi hai vị đây tìm tôi có chuyện gì sao?”

Kỷ Xuyên ngay lúc này thật sự muốn thốt lên rằng “Ta là cha ruột của con đây”nhưng qúa vội vàng sợ sẽ ảnh hưởng đến thiếu niên nên muốn làm quen trước đã rồi tính.

“Chào cậu,chúng tôi là chuyến gia khám phá vũ trụ đến từ Đế tinh cho hỏi mình cậu sống ở đây sao?”

Mễ Lạc Tranh *cẩn thận*gật đầu đáp “Đúng vậy nha,nhưng lần này chắc phải để hai người thất vọng rồi tại chổ tôi ngoài rừng cây ra thì không có gì hết đó”

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên thoáng chỏc ỉu xìu buồn bả,nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần chạy vào trong nhà lấy ra mấy cái bánh bột đưa cho họ.Sau đó nhiệt tình cười nói “Vì là khách tới nên mới mời hai người đó,ăn nhanh chút đi chứ bánh gặp gió mau khô lắm.”không đợi họ hỏi đã lôi kéo người vào trong nhà trút bầu tâm sự,hoàn cảnh muốn bao đáng thương liền có bấy nhiêu.

Trái ngược với vẻ tươi cười là khuôn mặt đầy đau lòng thương sót của hắn cùng quản gia,đặc biệt là bản thân Kỷ Xuyên nhìn chiếc bánh khô khốc nhạt nhẽo trong tay mình liền muốn khóc.Áy náy tăng lên gấp bội,tự trách bản thân vì để con trai lưu lạc tới bước đường này.Bột bánh rõ ràng có lẫn cả trấu và sạn gạo,ăn rất khô lại rát lưỡi vừa nhai đã muốn phun ra,trong khi con hắn lại đem thứ bỏ đi này xem như trân bảo hiếm có?

Ngữ khí hơi run khó khăn mở miệng hỏi “Cậu...chẳng lẻ không cảm thấy nó khó ăn sao?”

“Khó ăn?ta thì lại thấy rất ngon nha,dù sao ở đây chỉ cần được ăn no đã tốt lắm rồi.”nói song hơi chút suy sụp rầu rĩ nhưng lại hướng họ cười nhạt tỏ vẻ kiên cường”Bản thân ta mồ côi từ nhỏ làm gì có quyền đòi hỏi cao sang đâu?”

Cậu lại như chẳng nhận ra hai người kia đang run rẫy kích động,tiếp tục chìm đắm hồi tưởng kể “Nếu có thể ta chỉ mong gặp được ba mẹ biết được thân thế thật sự của mình là ai?để hỏi bọn họ vì cái gì lại bỏ rơi ta thế thôi...”song liền trang bức triều họ nở nụ cười đắng chát,tạo nên hình ảnh “dù rất đau nhưng vẫn ra vẻ kiên cường”

Qủa nhiên thật sự hiệu qủa,Kỷ Xuyên run giọng hỏi “Cậu...thật sự không hận họ sao?”

“Không hề ha,tại sao phải giận trong khi họ là người cho ta sinh mạng?nếu không có họ thì ta đã không được sinh ra trên thế gian này.”thiếu niên chẳng hề để ý mà ngây ngốc cười đáp,vân vê khối thép trong tay nói “Có lẽ các ngươi sẽ thấy ta rất ngốc đi?nhưng hận thù làm cái gì chứ,miễn sao có được mái nhà trú mưa che nắng hằng ngày luôn được ăn no ta đã mãn nguyện lắm rồi.”

Hai mắt Kỷ Xuyên mông lung ướt và hàng thanh lệ đã rơi xuống từ lúc nào,cả người không ngừng run rẫy vì áy náy xen lẫn chua sót hối hận,bao năm qua con trai hắn rốt cuộc trãi qua những gì mới ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy chứ??

Đứa bé này thật sự khiến người đau lòng mà..1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.