“Cháo này là anh nấu à?” Mễ Lạc Tranh kinh ngạc nhìn tô cháo thịt băm tôm viên đang toả hơi nóng trước mặt mình,tài cán của anh cậu hiểu rõ mồn một hơn ai hết,tất cả mọi mặt đều suất xắc ưu tú làm người ghanh tị nhưng duy chỉ khâu vào bếp nấu nướng thì...ngộ độc chết người a.
Cháo không có màu trắng cam do sốt tôm mà lại pha chút vụn đen nhỏ lẽ do bị khét,thịt băm tôm viên thì bị sào đến chuyển màu nâu đất khô quắp lại,ngay cả mùi “thơm” của nó hửi vào cũng khiến người ta sót ruột đến nổi đau dạ dày.
Hạ Hầu Khiêm cười khẽ “Không sao đâu,chỉ cần là em thích anh đều sẽ làm,bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ vì em mà xuống bếp nấu ăn!”
Thích? nè anh trai,tôi thích anh nhưng anh làm ơn đừng có nấu món gì dùm tôi hết có được hay không?
Mễ Lạc Tranh mím môi im lặng tròn mắt nhìn anh,từ tối qua đến trưa nay cậu đã không ăn gì nên bây giờ thực sự rất đói bụng,nhưng nhìn “món ngon mỹ vị” trước mặt này lại có cảm giác nuốt không trôi.Cậu thà ăn bánh bột ngô khô khốc còn hơn ăn chén cháo này....
Hạ Hầu Khiêm trông dáng vẻ đứng hình sắp khóc ấy tưởng thiếu niên đang vì chuyện mình xuống bếp mà cảm động,trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác mật ngọt nhu hoà,anh biết vì chuyện hiểu lầm hôm qua đã khiến cậu khóc rất nhiều,hoạ may bản thân đến kịp lúc chứ nếu chậm trễ thêm chút nữa thì hậu qủa ngay cả y cũng không dám tưởng tượng.
Anh muốn bù đắp cho thiếu niên,muốn cho cậu những thứ trân qúy nhất trên đời...vậy nên chén cháo này là món qùa tình yêu đầu tiên anh dành tặng cho cậu.
Mễ Lạc Tranh ngồi trên giường quan sát tới thấy vẻ mặt anh hớn hở mong chờ,ý cười trong mắt rất đậm,thậm chí trên mặt còn dính vụn hành lá nữa chứ.Bỗng nhiên cậu cảm thấy bản thân mình thật qúa đáng,một nam nhân quyền cao chức trọng lại vì mình mà xuống bếp học nấu ăn,món cháo tuy không ngon miệng nhưng tình cảm lại có thừa,chỉ riêng từng ấy cậu đã không thể chối từ rồi.Nỗi uất ức trong lòng hầu như biến mất không còn,không kìm chế được lên tiếng nói “Mệt lắm không?”
Hạ Hầu Khiêm xác thực hiện tại rất mệt mỏi,tối qua vì tìm cậu mà không nghĩ ngơi được bao nhiêu,đến khi trở về lại lao động quần quật tới sáng.Vừa từ quân doanh trở về lập tức phi ngay vào bếp,nhìn số tôm tươi tanh tách đang nhảy trên bàn liền mặt vô biểu cảm mà giết hết toàn bộ,món ăn đầu tay này anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mong rằng cậu sẽ thích nó.
Nhớ lúc vừa ôm thiếu niên vào lòng thì cơn giận khi cậu bỏ đi cũng tiêu tan hết,cảm giác lo lắng hụt hẫng cuối cùng cũng được lắp đầy.
“Không mệt,nấu ăn vì em anh một chút cũng không mệt” anh ôn nhu xoa hai má cậu cười sủng nịnh hỏi”Chịu tha thứ cho anh rồi sao?”
Mễ Lạc Tranh bĩu môi ngữ điệu kiêu ngạo nói “Xét thấy anh thành tâm hối cải nên em phá lệ cho anh cơ hội,sẽ không có lần sau đâu đấy!”
Hạ Hầu Khiêm bất giác bật cười thành tiếng, cúi người ôm chầm lấy cậu vùi đầu vào cổ mà tham lam hít dài vài hơi,luyến tiếc đến nổi không muốn buông tay.Hương thơm dịu nhẹ của nho chín toát ra từ trong cơ thể ấy như xoa mát tâm hồn anh,một thứ thuốc hiệu qủa hơn bất kì dược liệu nào trên đời.
Hạ Hầu Khiêm bất giác bật cười thành tiếng, cúi người ôm chầm lấy cậu vùi đầu vào cổ mà tham lam hít dài vài hơi,luyến tiếc đến nổi không muốn buông tay.Hương thơm dịu nhẹ của nho chín toát ra từ trong cơ thể ấy như xoa mát tâm hồn anh,một thứ thuốc hiệu qủa hơn bất kì dược liệu nào trên đời.
Thuận theo ý cũng ôm đáp trả lại anh,nhưng sau đó được vài phút cậu phát hiện anh vẫn chưa chịu buông ra,mà ôm lại ngày càng xiết chặt tựa hồ ép cậu đến không thở nổi.
Vội buông tay đẩy nhẹ vai anh “Buông ra em--”
Vừa mới mở miệng đã anh cường thế tấn công dùng hôn chặn lại,đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, một tay ôm eo tay còn lại đỡ lấy cổ cậu khiến ý đồ chạy trốn tan thành mây khói.Môi lưỡi giao du gắn bó tạo ra từng cơn tê dại khiến cả hai khẽ run,hai tay cậu vòng qua cổ anh chủ động hôn đáp trả lại khiến tiếng thở dốc ngày càng nặng nề.
Mùa đông tuyết rơi ngập trời,nhưng thời tiết lạnh giá ấy vẫn không phần nào ảnh hưởng đến hai người đang quấn quýt hôn nhau vô cùng ngọt ngào kia,khung cảnh như thế ai cũng không muốn phá vỡ.
Chờ đến khi tách rời đã là chuyện của vài “ thế kỷ” sau,giương đôi môi nhỏ hơi xưng nhìn anh, cặp mắt to tròn tựa hồ ly lúc này lại đong đầy sương mù,hô hấp giao thoa hoà cùng một chỗ trông thật ấm áp.
Hạ Hầu Khiêm cơ ngực phập phồng khó nén, ánh mắt sâu thẳm theo từng đường nét mà vân vê môi cậu.Nếu không phải vừa làm tối qua lại thêm vết thương trên người chưa khỏi,sợ thêm lần nữa sẽ khiến cậu khó chịu thì anh đã trực tiếp dày vò đè cậu ngay tại đây rồi.Thật đúng là yêu tinh hại người mà!!
Cố gắng đè xuống d*ục vọng đang sôi trào,hít sâu một hơi nhẹ giọng hỏi “Cháo bớt nóng rồi, em mau ăn đi kẻo nguội mất!” nói song còn cố tình cầm chén giơ muỗng về phía cậu mà biểu ý.
Mễ Lạc Tranh “...”
Có cần phải qúa mức trung thực vậy không hả? sao cứ nhất quyết nhớ đến nó thế? bỏ qua không được à?
Thầm câu thông hệ thống,yêu cầu đóng kín khứu giác và vị giác của cậu thì lại nhận được một gáo nước lạnh phủ phàng [ Món ăn do đối tượng công lược toàn tâm toàn ý nấu ra,đề nghị kí chủ không vì cảm xúc nhất thời mà làm họ đau lòng!]
“Nhưng mà nó...nó...”
[Đã kiểm tra qua,yên tâm không ngộ độc chết được đâu,cùng lắm đi ngũ cốc luân hồi lâu hơn chút mà thôi.]
“Thật sự...không được à?”
[Không! kí chủ à,ngài nỡ lòng nào để công sức chồng mình đổ sông đổ biển sao? Hạ Hầu Khiêm trong lúc nấu đụng thành nồi phỏng không dưới 7 lần,dầu bắn không dưới 5 lần,anh ta vì cậu như vậy cậu còn nhẫn tâm đóng giác quan sao? ]
Nghe cũng có đạo lí qúa nhỉ?
“Vậy...thôi được rồi,không đóng nữa!”
Năn nỉ bất thành,Mễ Lạc Tranh hết cách đành ngậm đắng nuốt cay mà thở dài,ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười tươi ấy nhưng tâm sớm đã như tro tàn nguội lạnh.Nhưng nghĩ tới cảnh anh vì mình mà khiến tay bị phỏng đến thế lại không đành lòng,thôi,ăn thì ăn! cũng có chết được đâu.
Đúng lúc này thì muỗng cháo ấm cũng vừa tới miệng,Hạ Hầu Khiêm vui vẻ nói “Ăn thử rồi cho anh ý kiến nhé? lần đầu có thể sẽ không ngon lắm đâu!”
Mễ Lạc Tranh nhu thuận ghật đầu đáp,bàn tay giấu trong chăn khẽ siết chặt,căng thẳng mà nuốt một muỗng cháo...qủa nhiên đúng như dự đoán,cái hương vị khen khét ngọt lịm của cháo kết hợp với vị chua do bỏ lộn giấm thay vì tương của tôm viên,cả hai thay phiên lan toả khắp miệng và toàn bộ ngũ quan,đau khổ nhai thêm hai cái rồi nuốt xuống cổ họng,thế nhưng dư vị của nó vẫn còn đọng lại khiến cậu ngậm ngùi.
“Ngon không em?”
“...ngon lắm a,em không...không ngờ anh lại có thể nấu ngon đến thế.”
“Thật sao? vậy ăn nhiều một chút nhé, bên dưới bếp còn gần nữa nồi đấy,anh nấu nhiều lắm”
“Hả? nữa...nữa nồi...vậy khoảng bao nhiêu chén chứ?”
“Đại khái khoảng 12 chén đi!” Hạ Hầu Khiêm suy tư chốc lát liền ghật đầu đáp.
[Đinh! nhiệm vụ phụ tuyến:yêu cầu kí chủ trong vòng nữa tiếng trực tiếp ăn hết nồi cháo chồng mình nấu,vét sạch luôn cả cặn bả cháy khét dưới đáy nồi,tuyệt đối không được để Hạ Hầu Khiêm tự mình ăn thử,nếu không để lại trong tâm trí mục tiêu công lược ám ảnh tâm lí khó phai! - Không hoàn thành tực tiếp tuyên bố nhiệm vụ thất bại và thoát ly thế giới]
Nghe song thông báo khiến Mễ Lạc Tranh bất ngờ mà ho sặc sụa,Hạ Hầu Khiêm lo lắng mà nhẹ vỗ lên lưng lau miệng cho cậu.
Hệ thống,mày điên rồi!!!!
12 chén! chính xác là 12 chén đó! này là muốn chỉnh chết cậu sao? còn cái gì mà ám ảnh tâm lí? con m*ẹ nó Hạ Hầu Khiêm,anh nêm mà anh không chịu nếm à? đúng là hiếp người qúa đáng mà!!! nhưng cáo trạng cũng có tác dụng gì đâu chứ.
Vậy là sau khi nữa tiếng trôi qua,Mễ Lạc Tranh lấy tốc độ sấm rèn gió cuốn phi thẳng xuống bếp mà vét sạch nồi cháo “thượng hạng” kia,ngay cả Hạ Hầu Khiêm thấy cậu như thế cũng nảy sinh nghi hoặc trong lòng “Cháo mình nấu thực sự ngon đến vậy sao? ngay cả bả em ấy cũng không chừa lại miếng nào.”
Bụng nhỏ theo tốc độ mà từ từ căng lên thành qủa bóng trắng nõn tròn vo,sau khi xác định cháo đã hết liền như được giải thoát mà ngồi bệt xuống sàn.
Thành công rồi,mình thành công rồi!!!
Nhưng có lẽ cái hương vị cháo ngọt lịm như chè ấy chắc chắn sẽ ám ảnh cậu suốt cả phần đời còn lại mất!