Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 166: Chương 166: Cha kế 18 tuổi (24)




Từ hôm đó trở đi y lại thường xuyên mơ về quãng thời gian hạnh phúc trước kia,từng mảng kí ức giống như thước phim quay chậm từ từ chiếu rọi,đâm đến trái tim nguội lạnh khiến nó lần nữa trở nên nóng bỏng dị thường.Thời tiết mùa thu mát mẻ,đậu ở bên đường là một chiếc xe Audi đen bóng giá trị liên thành,Thượng Quan Cảnh xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm bóng người đang dắt tay hai đứa nhỏ ra ngoài kia,trong mắt hằn lên từng tia mạch đỏ bọng mắt phía dưới hơi nổi quầng thâm vì thức khuya.

Cuối tuần thứ 7 sáng nay vốn dĩ có một cuộc họp báo cáo thường qúy hàng tháng,nhưng chẳng biết vì lí do gì khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu,không chút do dự đẩy lùi lái xe chạy tới nơi đây theo dõi nhìn lén người ta,mặc kệ ánh mắt nghi hoặc giống như gặp qủy đồng dạng của tài xế,y cảm thấy mọi chuyện bình thường không có gì không thích hợp cả.

Thiếu niên hôm nay vẫn ăn mặc áo len cao cổ,đội mũ len trùm kín mít từ dầu tới chân,hai đứa nhỏ ở hai bên đều được che kín bởi khẩu trang bé xíu in hình cánh cụt màu hồng dễ thương.Cậu dắt hai đứa đi bộ hướng về phía siêu thị,dọc đường đi hai tiểu đậu đinh đều rất nghe lời ngoan ngoãn,chỉ là thi thoảng tự mình nhảy cẩng lên biểu ý thích thú.Ba cha con cứ thế rôm rả mà tiến về phía siêu thị,đường xe đông đúc và họ hoàn toàn không để ý rằng ở tận phía xa có một chiếc xe từ đầu chí cuối luôn dõi theo bọn họ.

Thượng Quan Cảnh cầm chắc điều chỉnh lại ống nhòm tân tiến trên tay,trông y giờ đây thật chẳng khác gì bọn tội phạm biến thái theo dõi con gái nhà lành vậy,tài xế vừa lái xe vừa khẽ liếc mắt nhìn y,trong đầu âm thầm suy nghĩ.

Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên mang theo hai đứa bé tiến vào siêu thị, đi tầm giờ này chắc là mua thêm thức ăn dự trữ nhỉ? sau tức khắc Thượng Quan Cảnh liền cởi bỏ áo vest đen bộ trên người,rồi lấy từ bên cạnh qua túi giấy màu bạc đã chuẩn bị sẵn,khoác lên mình một áo khoác jean đen,đeo lên mắt kính khẩu trang cùng nón kết.Dùng camera điện thoại lần nữa chỉnh trang bản thân,thấy không có gì ngoài ý mới âm thầm vừa lòng gật đầu mở cửa xuống xe nhanh chân tiến vào siêu thị.

Ngồi ở trong xe tài xế nhìn theo bóng lưng của y rời đi thì khoé miệng liên tục co giật,m*ẹ nó hoá ra lão bản còn có thao tác này a,bỏ áo vest nhưng tân trang bịt kín mặt mũi như ninja kia là giấu diếm được sao? ban ngày ban mặt mà ăn mặc nổi bật thế kia thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này đâu?

Ngay tại thời điểm tiến vào siêu thị tầm mắt đảo quanh một hồi,rất nhanh đã thấy bóng lưng quen thuộc kia đứng tại quầy thịt lựa hàng,hai đứa bé nhỏ an tĩnh ngoan ngoãn đứng cạnh hoàn toàn không có nữa điểm quấy rầy.Thị lực tốt nên thấy được cậu lựa hẳn hai cái chân giò heo khá lớn,lại thêm một ít đùi gà,cánh béo mập và thêm vài miếng thịt bò đóng gói ngoại nhập nữa.Ghé qua gian hàng rau củ thiếu niên mua khá nhiều củ qủa tươi sạch, từng này nguyên liệu hẳn là định hầm canh chân giò a.

Hai bé con thấy cha sách đồ nặng nhọc cũng học đòi nhảy lên trợ giúp,nhưng chân giò nặng kết qủa vừa ôm vào lòng đả liên tục lảo đảo mà ngã nhào ra sau,cái mông nhỏ ngồi bệt ra sàn cười hì hì nhìn cậu.Thiếu niên điểm nhẹ lên đầu bé một cái,lại lấy từ trong giỏ ra hai cây củ cải chia đều cho hai anh em,vậy là hai đứa lại nắm tay cha vừa ôm củ cải trong mình tiếp tục hành trình mua sắm.Thượng Quan Cảnh đứng ở quầy hàng gì chính bản thân y cũng không thèm nhìn rõ,chỉ là để tiện ẩn nấp theo dõi ba cha con nhà kia mà thôi,đương lúc muốn rời đi thì ngay bên cạnh liền vang lên tiếng hỏi.

“Chào anh,không biết anh cần mua băng vệ sinh loại nào ạ? ở đây chúng tôi có nhập loại hương bạc hà mát lạnh mới ạ!” bán hàng là một cô gái đeo kính vẻ ngoài hiền lành dễ gần lễ phép hỏi,bởi nàng đứng ở đằng xa thấy nam nhân này đứng ở quầy bán băng vệ sinh nữ đắn đo rất lâu,với dạng nam nhân cao lớn dáng người quyến rũ này thường là mua cho bạn gái hoặc vợ thôi.

Siêu thị khá ồn ào vì nhiều người qua lại,tâm cũng không đặt ở chỗ này,Thượng Quan Cảnh nghe câu được câu không hơi nghiêng đầu vờ đắn đo suy nghĩ,cặp mắt phượng màu hổ phách ẩn sau lớp kính mắt đen khẽ liếc tới phương hướng nơi ba thân ảnh hai nhỏ một lớn vừa rời đi,không thể nào để mất dấu được!! cũng chẳng thèm nhìn mà chộp đại từ trên kệ tới một gói vuông nhỏ màu đen,đưa về phía nữ nhân viên thanh âm trầm thấp nói “Lấy nó đi,có hương dâu hay việt quất không?”

“Dạ? ý anh là sao ạ?” nữ nhân viên nhận lấy gói băng, mờ mịt ngẫng đầu nhìn y biểu ý dò hỏi.

“Loại này,lấy cho tôi hương dâu tây và việt quất nghe hiểu rồi đi?” y bất động thẳng sắc tay đút túi quần đáp trả lời.

Đương lúc nữ nhân viên vừa kiềm chế song nội tâm phun trào muốn chửi khách của mình, đang định nói gì đó thì vị khách trước mặt đã cất bước rời đi,nhưng trước đó còn không quên quay đầu nhìn nàng khoát tay nói “Đã không có hai hương đó thì thôi đi,tôi không mua nữa!”

Không mua nữa!! ơi là trời có mua thì tôi cũng không muốn bán cho anh a!!! làm ơn đi nơi này là quầy bán băng vệ sinh chính xác là băng vệ sinh đó biết chưa hả!!! hương bạc hà hiện tại đã là cực hạn rồi... chứ không phải quầy bán bánh trái mà muốn hương này hương kia nha,nàng thật sự nghi ngờ rằng tên này có phải hay không là nội gián của quầy khác phái tới thị sát thái độ bán hàng đi? nếu không sẽ vì cái gì muốn mua vô lí thế nào đâu??

Đã là băng còn đòi hương dâu tây với việt quất!! đầu não xác thực không có vấn đề đi?

Thượng Quan Cảnh nào biết trong phút chốc y vừa rời đi nữ nhân viên đã tự đầu bổ não cái gì,hiển nhiên dù biết y cũng sẽ chẳng thèm để quan tâm.

Trên đường về trông thấy thiếu niên xách trên tay một túi thức ăn tươi sống cỡ đại,trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là rất nặng nhỉ? người nhỏ như vậy sao có thể sách nhiều đến thế chứ? sách hết một đường từ siêu thị ra tới bên ngoài không ai trợ giúp sao? tiếp đó khoé môi bỗng nhếch lên nụ cười ngập ý khinh thường,xem ra cậu ta và tên gian phu kia cũng chẳng phải yêu thương thật lòng gì nhau cho cam,nếu không vì cái gì hôm qua y tới đó lâu như vậy rồi quát cả sáng nay hắn lại không hề xuất hiện đi?

Nhớ tới ngày đó chia tay cũng chính là như vậy một dạng,cậu quay người bỏ đi y đứng đó như một tên ngốc nhìn theo từ xa.Thiếu niên bước đi rất nhanh giống như sợ hãi điều gì đó, khi ấy y rất sợ bản thân bỏ lỡ,sợ chỉ cần mình chậm một bước thôi cậu ngay lập tức sẽ biến mất khỏi nơi này,không kìm lòng được cuối cùng y đuổi theo ôm chầm lấy cậu từ phía sau,hơi thở nóng rực gấp gáp nói “Vì cái gì? Triển Hàm Dương vì cái gì em lại muốn chia tay anh chứ? đừng như vậy mà được không? anh xin em đó....làm ơn...đừng như vậy mà!”

Y khóc tới hai mắt đỏ hoe,khi ấy đã 32 tuổi đường đường là nam nhân cao lớn trưởng thành nhưng vẫn không nén nổi đau thương mà rơi nước mắt,siết chặt vòng tay ôm cậu vào lòng,không chút nào nới lỏng vì y sợ cậu sẽ ngay lập tức bỏ y mà đi.

Thế nhưng mặc kệ y có khóc lóc cầu xin thế nào thì thiếu niên vẫn chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng,từng lời từng chữ của cậu giống như mũi dao sắc nhọn cưỡng ép mạnh mẽ đâm sâu vào nơi trái tim trong lồng ngực y,khoét đến từng thớ thịt và tế bào thần kinh đều cảm thấy ngập tràn đau đớn khôn nguôi.

“Thượng Quan Cảnh tôi nói cho anh biết...Triển Hàm Dương tôi chính là chán ghét cái bộ dáng cao cao tại thượng khinh người của anh...có tiền thì hay lắm sao? anh cút-- tôi nói là chúng ta kết thúc đi tôi thật sự chán anh lắm rồi!! anh rốt cục có hiểu hay không hả?” thiếu niên gần như nhìn thẳng vào y mà căm phẫn hét lên.

“Đừng...chỉ cần em nói không thích thứ gì anh đây liền sửa có được hay không? Triển Hàm Dương em cũng biết...anh...anh yêu em nhiều thế nào mà...thật sự...thật sự rất yêu em...” y ôm chặt eo cậu vùi mặt vào hỏm cổ ngẹn ngào khóc nấc cả lên,không còn chút khí thế đứng tại trên cao kia,khi ấy bản thân y chỉ đơn giản là một người nam nhân đang cầu xin người mình yêu mà thôi.

Thiếu niên mạnh mẽ cưỡng ép bẻ ra từng ngón tay y,qủa thực ôm vô cùng chặt ép cậu đến không thở nổi,dù bị bẻ đến đau nhưng vẫn không chịu buông lỏng dù chỉ một chút.Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu dù đang tức giận thì vẫn là bộ dáng y yêu thương nhất,cậu như ánh trăng sáng và vết chu sa ngự trị trong lòng y,dù biểt đau đớn nhưng vẫn cố gồng mình giữ lấy.

“Phải! tôi thừa nhận lên giường và kết hôn với anh chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi...giờ tôi chơi chán rồi... không muốn lãng phí thời gian với anh nữa,tôi có người khác rồi...Thượng Quan Cảnh làm người thông minh anh chắc chắn đã hiểu rồi đi?”

“Không! anh không tin!! em căn bản không phải là người như vậy mà...” khuôn mặt anh tuấn lúc này đã thấm đẫm nước mắt,y kịch liệt lắc đầu từ chối.

Nhưng rồi cuối cùng vẫn chẳng thể nào chống đỡ nổi hiện thực phủ phàng,chỉ trách thế gian tại sao lại vô tình bạc bẽo đến thế? thêm một người hạnh phúc thì sẽ chết hay sao? cớ gì cho y hết thảy...để y nếm trãi đắm chìm trong mật ngọt tình yêu rồi lại cứng rắn phá tan,hủy hoại mọi thứ trong phút chốc như vậy chứ? chăm chú dõi theo bóng dáng đang từ từ mờ dần trước mắt,y khó khăn mở miệng bày tỏ”Triển Hàm Dương...đời này của anh thật sự chỉ yêu có một mình em...với anh em là cả thế giới,dù cho thế gian tiền bạc hay tất cả mọi thứ đều không sánh bằng em....cuộc đời của anh mạng sống của anh đều có thể cho em.”

Thiếu niên khẽ dừng lại bước chân,quay đầu nhìn y ngữ điệu lạnh lùng vô tình nói “Thượng Quan Cảnh...đối với những thứ trước kia tôi nói với anh bất qúa chỉ là giả dối...chữ yêu gì đó tôi không quan tâm,anh nghĩ thử xem...đối với tôi một món đồ chơi hư hỏng,chơi chán rồi thì vất đi mua cái khác...với người cũng tương tự như vậy mà thôi”

“Anh....” y bất động đứng im tại chỗ,sống mũi cay cay nước mắt lại không tự chủ được mà lần nữa trào dâng,trái tim trong ngực kịch liệt co thắt đầy đau đớn cả thế giới giống như điên cuồng xoay quanh,lời nói của cậu lại giống như lưỡi dao sắc bén chặt đứt những sợi tơ hồng gắn kết tình cảm cuối cùng giữa hai người.

Cảm xúc đau khổ của qúa khứ lại lần nữa chiếm cứ trái tim và toàn bộ cơ thể y,khiến nó suy xụp run rẫy đến lợi hại,phảng phất như hằng đêm và cả ngày đau khổ của bốn năm qua tích tụ ở hiện tại ngay lúc này trực tiếp bạo nổ.Ngã người đờ đẫn tựa lưng vào tường,cúi gằm thật sâu hai tay ôm chặt lấy đầu mà ngẹn ngào khóc “Chẳng phải em nói sẽ bỏ trốn cùng hắn ta sao?...vì cái gì lại trở về chứ?....vì cái gì khi tôi đã dần buông tay em lại xuất hiện? lần nữa trêu đùa tình cảm của tôi?....Triển Hàm Dương con người em sao lại có thể độc ác đến mức này chứ....tôi hận...tôi vô cùng hận em....”

“Tại sao em không biến mất luôn đi? tại sao em lại trở về?....trở về làm cái gì chứ?” bất lực khó khăn thốt ra từng câu từng chữ,thật sự yêu em nhưng cũng triệt để hận em “Rốt cuộc tôi phải làm sao để lần nữa quên em bây giờ?....tôi làm không được...tôi thật sự làm không được a....”

Nam nhân cao lớn ngồi ở góc tường không ngừng ôm đầu khóc lóc,người qua đường tuy đều chẳng thể nghe thấy hay biết được lí do vì sao y khóc,nhưng từ tiếng nấc ngẹn ngào đó họ lại có thể nghe ra được tâm trạng y lúc này đang trãi qua vô cùng tồi tệ đau khổ,gió thu thổi qua nhẹ nhàng trên bầu trời đầy nắng,lá vàng lả chả rơi đậu lại trên tóc và đầu vai y,cả con đường đẹp đẻ như phãng phất cô lập nam nhân với thế giới vui tươi muôn màu muôn vẻ đầy tiếng cười ngoài kia vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.