Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 183: Chương 183: Đồ Nhi,Vi Sư Mang Thai Rồi!




Thành công thu phục Hắc Minh trước thời hạn năm năm,hơn nữa còn là tự động qùy bái trước bao người,thử hỏi Cố Tần Đình còn không vui vẻ được sao?nguyên bản kiếp trước y thế nhưng lại bị sư tôn hãm hại thê thảm,áp bức rơi vào ma đạo đối nghịch toàn bộ chúng sinh.Liệu kiếp này mọi thứ vẫn sẽ ngựa quen đường cũ? hay là tân nhân sinh hoạt đây? thực tế trong lòng và ngay cả chính bản thân y, cũng không rõ mục đích cuối cùng và mục tiêu hiện tại là cái gì nữa.

Trả thù hay lựa chọn buông bỏ và tiếp tục sống tốt? nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì những gì Phương Cẩm Ngọc làm ở kiếp này, và những thứ hắn đã gây ra ở kiếp trước là hoàn toàn không giống nhau.Cùng một thân xác cùng một linh hồn tại sao lại có thể khác biệt to lớn đến vậy chứ?

Mà thôi,binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn,cho dù Phương Cẩm Ngọc thay đổi thế nào thì mãi mãi vẫn là cừu nhân của y không thể thay đổi,một núi không thể chứa hai hổ.Có y tuyệt nhiên sẽ không có hắn,đừng tưởng chỉ vì bản thân sinh ra có túi da tốt là dễ dàng mê hoặc quyến rũ y,thật xin lỗi! Cố Tần Đình làm người xưa nay dễ dàng lay động dụ dỗ như vậy sao?

Ở trong sân luyện kiếm tu công cả hơn nữa ngày trời,mãi cho đến khi trăng đã lên cao và đêm đen đầy sao sáng mới chịu thu kiếm nghĩ ngơi.Nằm trên giường gỗ chăn ấm gối mềm, bên cạnh là ôn hương nhuyễn ngọc không chút phòng bị ôm eo y ngủ ngon lành,Cố Tần Đình ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp dụ hoặc kia,thế nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.Rất nhanh nơi đáy mắt đã bị hận thù thay thế,thầm khinh,nếu con mồi đã tự mình dâng tới tận cửa y tội gì phải nương tay bỏ qua đâu?

“Sư tôn...sư tôn...” gọi nhẹ vài lần vẫn không nghe thấy tiếng đáp trả,sau khi xác định hắn đã ngủ say thì Cố Tần Đình khẽ lắc tay trái một cái.Tức thì trong lòng bàn tay xuất hiện một hạp ngọc nhỏ màu đen bóng,nắp hạp vặn theo cơ quan im lặng mở ra không chút tiếng động,ở trong hạp là hai viên thuốc màu xanh lá nhỏ xạm màu không chút bắt mắt.

Nhìn thấy nó khuôn mặt Cố Tần Đình chợt nổi lên ý cười tàn độc,ánh mắt đằng đằng sát khí, chỉ cần lúc này chưởng môn Sa Hoài ở đây chắc chắn sẽ biết vật này tên gọi là gì! cổ trùng thiên mẫu,là loại tà vật cay độc dùng để hãm hại khống chế người khác.Cổ Trùng tên gọi đơn giản nhưng chia ra làm rất nhiều loại,loại y dùng đích xác thiên lí không dung trăm bề khó gỡ, sau này vạn nhất y bị kẻ gian thụ thương ám hại thì vị sư tôn đáng kính đây cũng sẽ bị y hệt như vậy,thậm chí là đau đớn kinh khủng hơn rất nhiều.

Nhẩm lấy khẩu quyết,hai viên thuốc trong hạp tức khắc tan biến thành hai luồng khí lưu chia ra nhập thể bọn họ.Tức thì Cố Tần Đình liền cảm nhận được một sợi dây vô hình ràng buộc linh hồn hai người lại với nhau.Y nếu chết thì Phương Cẩm Ngọc đừng hòng bình an sống tiếp.Có nó rồi sau này cho dù Phương Cẩm Ngọc trốn đi đằng trời vẫn sẽ bị y nhanh chóng tìm ra,thật sự tò mò vị sư tôn đáng kính kia khi biết được chân tướng sẽ phản ứng như thế nào đây?

Ngay lập tức lăng trì x*ử t*ử g*iết chết y? hay là giống như ở kiếp trước nhất kiếm xuyên tim tàn nhẫn moi lấy nội đan?

“Kiếp này hết thảy đều nằm trong tính toán an bài của ta,những gì kiếp trước ngươi đã gây ra bổn toạ nhất định sẽ khiến ngươi trả giá đắt gấp trăm ngàn lần!!” Cố Tần Đình cắn răng thầm nghĩ trong đầu, sau đó lại nhắm mắt thả lỏng điều chỉnh hơi thở vào trạng thái nghĩ ngơi,không lâu sau đó liền vang lên nhịp thở trầm ổn vững vàng.

Nhưng người mà y tưởng chừng đã ngủ say kia lại bất ngờ mở mắt ra nhìn.

[ Kí chủ ngươi thấy rõ chưa? ta đã cảnh cáo người rồi nhưng ngươi có thèm nghe ta đâu? Cố Tần Đình chỉ số thù hận đã hạ xuống đến 60 nhưng y vẫn như cũ hận ngươi thấu xương,vẫn hạ cổ trùng với ngươi a!] hệ thống giọng nói lạnh băng tràn đầy ý tứ trêu ghẹo ở trong não hải hắn vang lên đến.

“Thì sao?” Mễ Lạc Tranh hờ hững thầm đáp lại nó,hạ cổ thôi mà! có gì mà sợ hãi đến vậy đâu?

[Kí chủ! là cổ trùng là hạ cổ danh xứng với thực a,ngươi thật sự không quan tâm sao?] hệ thống dường như bất ngờ với hắn mà ngờ vực hỏi lại.

Mễ Lạc Tranh ngữ điệu vẫn chẳng hề thay đổi tiếp tục đáp “Ồ...thế mi thử nói ta nghe xem,ngoài kia thiên địa thiếu gì người,tại sao y không hạ cổ trùng với họ mà lại chỉ chọn một mình ta? như vậy há chẳng phải chứng minh trong lòng y ta là người có vị trí đặc biệt nhất hay sao?”

Hệ Thống [.....] sao lời này nghe quen quen nhỉ? hình như đã từng nghe ở đâu rồi thì phải?

“Haiz mặc kệ mi,ta đi ngủ đây”chăm chú thở dài một hơi, nói song liền thật sự nhắm mắt ngủ ngon lành.

Hệ Thống[.....] nếu thời gian quay ngược trở lại nó chắc chắn sẽ chọn kí chủ hiền lành ít nói hơn a,chứ Mễ Lạc Tranh cái con người này riêng công phu miệng lưỡi e là tu tới đỉnh cao rồi,độc cô cầu bại không đối thủ a...

Sáng hôm sau hắn theo quy cũ dậy sớm nhưng người bên cạnh đã đi từ lúc nào,khẽ xoa xoa hai mắt bước trở về phòng mình ở gian cách vách,tắm rửa chỉnh trang lại đầu tóc y phục, ngày hôm nay hắn thật sự mong chờ đã lâu rồi,vì để thuận lợi cho mưu kế hôm nay thành công mỹ mãn nên đặc biệt mặc y phục tô điểm hoa lệ.Thân bạch y thêu tiên hạc bát đồ chiết eo ống tay áo rộng,hông đeo ngọc bội mãng long hoá hình,chân sỏ giày tuyết tầm mai thêu hoạ đằng vân.Mái tóc dài mượt đan đuôi tôm và thả hai cái ria rồng trước mặt,người ta thường nói người đẹp vì lụa nhưng so với Mễ Lạc Tranh chính là ngược lại hoàn toàn a.

Với nhan sắc của mình cậu thật sự hoàn toàn tự tin mười phần,chỉ riêng cái gương mặt này mà đi làm tiểu tam trà xanh phá gia can nhà người ta thì....chậc chậc,các vị phu nhân chính thất nhất định phải đề cao cảnh giác lên mức báo động đỏ là vừa rồi đó haha.

Soi gương tự kỉ đủ rồi liền xuất phát tới sân huấn luyện,phất ống tay áo hai chân đạp không mà đi,chuẩn bị tinh thần nghênh đón trận phong bã bão táp chuẩn bị diễn ra ngay hôm nay,dẫn đầu là tứ đại dư nghiệt yêu tộc gồm kim sí đại bàng điểu, côn bằng và giao long nhất tộc, thiên lang nhất tộc cũng tham gia góp vui.Phần còn lại là đám yêu tộc nhỏ lẻ huyết mạch bất thuần không đáng bận tâm,mà tình tiết quan trọng nhất hôm nay chính là Phương Cẩm Ngọc bị thánh tử Thiên Lang Tộc-Phùng Soái đánh trọng thương thổ huyết.

Theo lí mà nói với tu vi của Phương Cẩm Ngọc không thể nào dễ dàng bị đã thương như vậy,nhưng cố tình đã tên này đã đặt một chân vào công pháp cấm kị dẫn đến tẩu hoả nhập ma,hiện tại chỉ thiếu va đập mạnh để bại lộ chân tướng mà thôi.

“Phùng Soái ca ca~ ngươi nhất định phải tác động vật lí thật mạnh lên ta nha,tẩy trắng bán thảm có thêm phần thành công hay không hôm nay phải xem biểu hiện của ngươi rồi!”

Tại sân huấn luyện từng khối huyền thạch to lớn được điêu khắc làm thành sân đấu,rất đông đệ tử các phong xen lẫn nội môn ngoại môn,tinh anh và thủ tịch,riêng phần đệ tử tinh anh và thủ tịch thì đã được sắp xếp chỗ ngồi riêng.Phía trên đài cao là đám trưởng lão các phong lấy chưởng môn Sa Hoài dẫn đầu,dưới ngay Sa Hoài một bậc là vị trí của Thái Thượng Trưởng Lão Phương Cẩm Ngọc.

Lúc Mễ Lạc Tranh phi thân tới thì tất cả đệ tử đều cúi đầu kính cẩn hành lễ,ngồi vào trên ghế đưa mắt xuống đài tìm kiếm thân ảnh Cố Tần Đình,cổ khí tức quen thuộc hoà lẫn trong đám ngoại môn đệ tử không đáng chú ý,ngay khi bắt gặp ánh mắt của Mễ Lạc Tranh y tức khắc chột dạ cúi đầu.

Kì quái!! tên này sao hôm nay lại đột nhiên có dấu hiệu trốn tránh hắn nhỉ? ai làm gì y đâu? còn bày đặt giở cái thói giận hờn vu vô gì nữa chứ? rốt cục là học ở ai ra cái trò đấy hả?để xem trốn được bao lâu? sớm hay muộn thì y cũng sẽ phải trở về bên hắn mà thôi!

Thời gian chiến đấu trôi qua,trong chớp mắt đã bước qua giữa trưa và sắp sửa tiếp cận buổi chiều,bầu không khí trong lành mát mẻ,ở trên sân đấu từng đạo thần thông công pháp liên tục tung ra đối kháng.Đông đảo đệ tử hò reo cổ vũ thì ngay tại lúc này,trên bầu trời mây đen bỗng nhiên kéo tới, kèm theo đó là cuồng phong dữ dội thổi bay một đám đại thụ cây cối xung quanh,dù chưa thấy thân ảnh nhưng mùi yêu khí nồng nặc vừa ngửi đã khiến người khó chịu.

Trên bầu trời một đầu chim đại bàng khổng lồ giang rộng đôi cánh,bóng của nó gần như che kín toàn bộ sân đấu khiến sân lâm vào bóng râm u tối.Theo sát sau đó là hàng ngàn đạo thân ảnh yêu tộc mặt mày dữ tợn sát khí xung thiên,trong đó nổi bật nhất là côn bằng,giao long và thiên lang.Ngoại trừ cả ba đang hoá thành nhân hình ra thì còn lại đều ở trạng thái chân thân.

“Yêu tộc to gan!! dám tùy tiện xâm nhập lãnh tổ Thiên Kiếm Thần Cung ta tội đáng muôn chết!!!”

một trưởng lão trên đài cao giọng tức giận quát lên.

Đồng thời tất cả đệ tử đều trừng mắt,chuẩn bị trạng thái như lâm thù đại địch.

“Các vị không cần phải như vậy,chúng ta chỉ đơn giản là muốn tới luận bàn mà thôi!”

“Đúng nha,vui vẻ trò chuyện với nhau không tốt sao? cần gì phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên như vậy chứ haha...” thanh âm nữ tử dễ nghe trêu ghẹo phảng phất như đang vờn bên tai.

Bốn đạo bóng người từ trên không lắc mình đi xuống sân đấu,cho dù mang tiếng yêu tộc nhưng phải công nhận là đám yêu tinh này khuôn mặt trông rất ưa nhìn,theo thứ tự lần lượt từ trái qua phải dẫn đầu là đại bàng nhất tộc thiếu chủ Kim Thành,với y phục gấm màu hắc y thêu chỉ vàng,mái tóc màu kim chói sáng hơi dài được vuốt ngược ra sau.Thứ hai là côn bằng nhất tộc thánh nữ Tô Ngưng,mái tóc đen dài đan thành nhiều bím nhỏ lẻ,màu da trắng nõn đặc biệt là dáng người dù thon gầy nhưng trước nhô sau vễnh,phong thái đặc biệt lã lơi.Y phục hở vai và tà váy sẻ dài hở một bên đùi,mắt mị hoặc,mũi cao môi đỏ chấn đến phần lớn nam đệ tử si mê ngắm nhìn.

Thứ ba là giao long nhất tộc thiếu chủ Ngao Thịnh,y phục gấm màu xanh đậm che đến kín cổng cao tường,và cuối cùng là Thiên Lang nhất tộc Phùng Soái.Thân hình cao lớn lưng hùm vai gấu,y phục xám bạc và vạt áo rộng mở để lộ một khoảng cơ ngực cứng rắn.Mái tóc ngắn màu xám bạc thả rơi tự do,ngũ quan khuôn mặt thiên hướng đào hoa đa tình.Phía sau bọn họ là hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ yêu tộc chiếm cả khoảng sân,đợi đến khi bọn họ hoàn hồn thì một giọng nói với nội dung khiếm nhã vang lên.

“Nghe đồn Thái Thượng Trưởng lão Phương Cẩm Ngọc chính là đệ nhất mỹ nhân tam giới,trăm nghe không bằng một thấy,hôm nay được gặp qủa nhiên danh bất hư truyền.Chỉ cần Cẩm Ngọc chịu về làm thê tử kết tóc của Phùng Soái ta,thì ta nguyện dùng ngàn rương bảo vật làm sính lễ và mười vạn trượng hồng trang trãi khăn đỏ rước ngươi về nhà, thế nào hả?” vừa nói vừa đưa cặp mắt háo sắc không chút che dấu của gã nhìn về phía hắn,khuôn mặt đào hoa tráng lên một vẻ vô lại b*iến thái đáng khinh bỉ.

Đám đệ tử nghe vậy liền tức giận mà gào ầm cả lên.

“Lớn mật! dám cả gan buông lời cợt nhã sư thúc ta!! “

“Yêu tộc to gan mau cút khỏi đây cho ta!!!”

“Đúng là không biết trời cao đất dày mà...”

Mặc cho nhiều lời mắng chửi không ngừng vang lên, Phùng Soái vẫn một bộ chẳng thèm quan tâm,gã thậm chí còn phá lên haha cười lớn,trắng trợn khinh bỉ toàn bộ đệ tử Thiên Kiếm Thần Cung,hai mắt tiếp tục ngập tràn ý cười háo sắc nhìn hắn.

Nhìn đến nổi khiến Mễ Lạc Tranh khó chịu đến nổi da gà,không nhịn nổi nữa hắn liền phất ống tay áo đứng lên bay xuống dưới đài,đám đệ tử và trưởng lão hai mắt cũng theo sáng chiếu rực rỡ,thế nhưng trận đấu sinh tử nảy lửa bọn họ mong chờ lại không diễn ra,mà thay vào đó lại là Thái Thượng Trưởng Lão của bọn họ tay cầm một cái que củi.Khuôn mặt xinh đẹp tươi cười hơi khom lưng nhìn về phía gã,chu miệng nhẹ giọng chếch lên vài tiếng “Tiểu Cẩu ngoan~ lại đây nào~ lại đây ăn bánh nào~” nói song liền phi que củi về phía Phùng Soái.

Nghe lời hắn nói bầu không khí xung quanh bất chợt trở nên vi diệu khó tả,đám yêu thú sắc mặt cứng đờ không kịp thích ứng,mà đám đệ tử và trưởng lão lại hai mặt nhìn nhau sau đó liền nhịn không được mà phá lên cười nhạo.

“Nĩ mã đau chết ta rồi haha...”

“Tiểu Cẩu nữa chứ ôi trời ạ...”

“Hahaha”

“Phương Trưởng Lão nước đi này đúng là không lường được mà!”

Mễ Lạc Tranh nhìn thấy tràng cảnh này lại cực kì vừa lòng,hai tay chắp ra phía sau,hếch cằm liếc mắt nhìn gã biểu ý khinh thường không thèm nói chuyện.Nội tâm nhịn không được mà cho bản thân một tràng pháo tay cổ vũ,cái miệng này của hắn xưa nay chưa hề có ai chịu nổi 10 chiêu a.

Phùng Soái bất động thanh sắc nhìn hắn im lặng hồi lâu,mọi người những tưởng gã đang sắp nổi trận lôi đình thì bất ngờ Phùng Soái nhếch môi nở nụ cười, gã chớp mắt,ném một cái mị nhãn về phía hắn rồi nhẹ liếm môi nói “Mỹ nhân này thật thú vị haha!”

Đang mong chờ một trận sinh tử chiến toàn thể yêu tộc,đệ tử và trưởng lão Thiên Kiếm Thần Cung “?????????”

Mễ Lạc Tranh“....” Nỉ mã tên họ Phùng này bị tổng tài bá đạo Cung Âu nhập xác hay sao hả???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.