Mộ Dung Huyền khó khăn chống đỡ,đợi đến khi thiếu niên dừng hẳn động tác thì nhanh như chớp ném một cái khăn lụa qua,ra vẻ đạo mạo chính đáng hắng giọng nói “Mau lau sạch tay đi,ta chưa từng thấy ca nhi nào có thói quen kì lạ như ngươi cả,qủa thật không biết liêm sĩ”
Mễ Lạc Tranh nghe song lại không lập tức phản bác,nâng ly hé cái miệng tinh sảo uống một hớp trà nhỏ.Cặp mắt trắng trợn đưa tới, nhìn thẳng vào phần thân trên đang phơi bày toàn bộ kia,lưỡi nhỏ đưa ra liếm nhẹ một vòng trên môi cảm thán nói “Thế chẳng phải Vương gia người đang muốn quyến rũ ta sao? ăn mặc hở hang qúa mức tùy tiện rồi chăng?,cho dù là muốn khoe thân nhưng cũng phải biết ta là ca nhi còn trinh chứ?”
Mộ Dung Huyền vốn định dạy cho thiếu niên bài học,để cậu tránh xa mình ra ai ngờ lại lần nữa bị cậu làm cho cứng họng,trực giác mách bảo y rằng người thiếu niên này đã sớm biết tỏng vở kịch của mình,hiểu rõ tính cách cùng sở thích của y cho nên mới dám to gan làm tới như vậy.Thế nhưng chẳng lẽ cậu không sợ y trở mặt giết chết mình hay sao? rốt cuộc hôm nay mới là lần đầu gặp mặt,hơn nữa lúc mình đi thiếu niên cũng chỉ vừa mới ra đời,hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc vậy tại sao lại hiểu rõ như vậy? thiếu niên tại sao lại chắc chắn y sẽ không giết mình chứ? rốt cuộc là tại sao hả?
Hàng vạn câu hỏi nhanh chóng lướt qua trong đầu,mà đứng trước mặt loại người đã thành tinh như thế này, chẳng bằng thẳng thắn một chút còn có chỗ lợi.
“Hàn công tử không sợ ta ghán cho ngươi tội danh quyến rũ nam nhân Hoàng Thất rồi đem đi lăng trì xử tử sao?” Mộ Dung Huyền cười nhếch môi liếc nhìn cậu một cái,ca nhi giảo hoạt này bổn vương không tin không trị được ngươi.
Cậu khẽ mỉm cười,vẻ mặt ngông nghênh tựa hồ vô cùng thiếu đòn nói “Nếu Vương gia đây muốn làm gì ta sao có thể ngăn cản,ngài nói đúng không?”
Mộ Dung Huyền nhịn không được bật cười thành tiếng,ca nhi này qủa thật không sợ trời không sợ đất,hàm ý rõ ràng là đang thách thức y-muốn làm gì thì làm lão tử sợ ngươi chắc!
Lần đầu tiên gặp được một người dám nói chuyện với mình như vậy,y cảm thấy con người này khá thú vị,nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo nhiều hơn chút,dù sao với dung nhan này... người lỗ cũng không phải là y mà,đúng không?
Mộ Dung Huyền hừ nhẹ một tiếng,sau đó mới ngoắc tay về phía cậu”Ngươi đó mau lại đây”
Mễ Lạc Tranh buông bỏ tách trà,đứng dậy ung dung bước tới tiến lại gần chỗ của y, ngồi xuống ngay bên cạnh.Ngẫng mặt lên không chút sợ hãi nhìn nam nhân mang vẻ đẹp âm u tuyệt mỹ, tựa như u lan nơi địa ngục kia.
Mũi nhỏ hơi nhăn lại,mùi xạ hương trên cơ thể y thực nồng,xen lẫn hương xông gỗ tùng thoang thoảng,cả hai hoà lẫn vào nhau khiến không khí trong phòng trở nên ngào ngạt nặng mùi,riêng mùi hương cực phẩm của y đã khiến cậu mê muội đầu óc,thần trí mơ hồ rồi.Khuôn mặt ửng đỏ chủ động dịch lên dang tay ôm chầm lấy y, cằm nhỏ tựa lên hỏm vai,mũi ghé sát cổ mà tham lam hít thở mùi xạ hương tự nhiên ấy.
Mộ Dung Huyền thất thần trong giây lát,sau đó là ngạc nhiên,cúi đầu nhìn thiếu niên đang xàm sở mình.Một loạt hành động tế nhị được thực hiện nhanh chóng,tác phong quen thuộc tựa như nước chảy hoa trôi.Nửa thân trên để trần khiến y cảm nhận vô cùng rõ ràng thân nhiệt,độ mềm mịn và hương thơm hoa hồng nhẹ nhàng trên tóc thiếu niên,y bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền cười nhẹ một cái.Bản thân vừa nãy buông lời uy hiếp đòi vu khống người ta tội xàm sở,hiện tại uy hiếp thành sự thật có được tính là “Gậy ông đập lưng ông”?
Trong lòng rất nhanh liền hiện lên tia tự mãn, Vừa rồi còn mạnh miệng lắm mà?bây giờ còn không phải chủ động xà vào lòng y hay sao?
Nhạy cảm nhận biết cậu vẫn đang thất thần, hai tay để ra sau lưng thiếu niên thuận tiện nắm lấy kéo thật mạnh,tiếng xé rách của vải vóc vang lên giữa căn phòng vắng lặng,Mễ Lạc Tranh từ trong cơn mê chợt bừng tỉnh vội buông tay, hoảng sợ định chạy đi,nhưng chưa được hai bước đã bị Mộ Dung Huyền vươn tay tóm lại. Lưng trần đập mạnh vào ngực y.Làn da thiếu niên trắng mịn trơn láng trái ngược với cơ thể cao lớn,nước da bánh mật của y.Cơ bắp hay một chút mỡ thừa cậu cũng không có,eo còn bé hơn cả nữ nhân, cần gì có đó, bóng hình thon ghầy nhỏ nhắn và cũng rất đáng yêu.Phảng phất như chỉ cần bóp mạnh một cái là sẽ tiễn đi Tây Thiên luôn vậy,nhỏ bé như vậy liệu có chịu được khi y tiến vào hay không?
Giờ phút này trong đầu hai người đều tồn tại sut nghĩ “âu yếm động phòng”,lưng cậu dựa sát ngực y,cảm giác ấm nóng và xạ hương càng thêm rõ ràng.Hai bàn tay cũng chẳng biết đã ôm eo thiếu niên từ bao giờ,lẳng lặng đối mắt nhìn nhau thật lâu,xuyên qua ánh mắt sáng rực tựa trời sao ấy,Mộ Dung Huyền có thể thấy rõ hình bóng bản thân trong đôi mắt thiếu niên.
Nhìn tới bờ môi đỏ ướt át đang mím lại kia thật sự muốn hôn lên nó,thiếu niên bị y ôm chặt chân đã rời khỏi mặt đất từ lâu.Miệng ghé ngày càng sát,đến khi chính thức dán lên thì cả người tựa như núi lửa phun trào,hung hăng gặm cắn cháo lưỡi đến nổi phát ra tiếng kêu.
Lòng tham con người vô đáy được đà lại còn muốn nhiều hơn thế,bàn tay trượt xuống bồng thiếu niên theo kiểu công chúa,nhanh chân chạy tới chiếc ghế dựa trong phòng.Đặt thiếu niên xuống một cách nhẹ nhàng thân thể cao lớn bao trùm phía trên,cả hai hưng phấn chuẩn bị cao trào thì tiếng nói hớt hải từ bên ngoài truyền đến,phá tan bầu không khí ái muội
“Vương gia Thái phó lão gia tử dẫn theo cả nhà tới phủ bái kiến”
Lúc này bàn tay y đã yên vị ở cái nơi mềm mại không xương kia mà mạnh bạo nhào nắn,lòng bàn tay thô ráp to lớn lưu luyến không muốn rời khỏi,hai người cố tình phớt lờ lời gọi của người hầu mà trao nhau những nụ hôn mạnh bạo nóng bỏng.
Hai qủa đào to tròn bị nhào nắn đến độ nổi lên từng vệt đỏ dài hình ngón tay,bế thốc cậu lên ở tại vùng cổ mà hung hăng gặm cắn,vùng da trắng nỏn in hằn lên từng dấu răng rỉ máu, Mễ Lạc Tranh tuy đau nhưng cũng không phản bác, bởi cậu hiểu lần đầu ở kiếp nào cũng đều sẽ bị thương như vậy cả,đổi lại những lần tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Vừa cởi chiếc quần của thiếu niên xuống thì tiếng gọi lần nữa vang lên “Thần Thái Phó Từ Miên xin bái kiến Nhiếp Chính Minh Vương“.
Lần thứ hai bị cắt ngang Mộ Dung Huyền cực kì phẫn nộ,biết rõ hôm nay không thể ăn được thiếu niên mỹ vị này tròng lòng tiếc nuối không nguôi,đưa tay ra sau vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn trắng mịn,hôn lên má thiếu niên một cái ánh mắt tràn đầy lưu luyến,miệng ghé sát tai thanh âm vẫn đục trầm khàn nói “Đợi ta...bản vương nhất định sẽ cho người câu trả lời xứng đáng”
Hơi nóng phà ra khiến cả người cậu khẽ run vì nhạy cảm,lỗ tai và mặt ửng đỏ cả lên,Mộ Dung Huyền thấy thiếu niên ngày càng đáng yêu. Khoé miệng khẽ nhếch,lại cắn nhẹ lên tai cậu một cái,từ trên ghế dựa bế lên để đầu tựa lên vai mình,song mới quay ra bên ngoài cao giọng nói “Phiền lão thái phó ra ngoài phòng khách đợi một lát,bổn vương thay song xiêm y sẽ ra ngay”
Cả nhà Từ gia ở trước thư phòng nhìn cánh cửa đóng kín và hàng hộ vệ dày đặc lại càng thấy lo hơn,tiến lên nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, những người này đều là lính tinh nhuệ do đích thân Mộ Dung Huyền tuyển chọn từ trong 80 vạn người ra,không thể làm gì khác đành theo quản gia ra ngoài phòng khách ngồi đợi.
Mễ Lạc Tranh ngâm mình trong bồn tắm nhanh tay kì cọ,tắm song vừa đứng lên thì một chiếc khăn nhung trắng mềm mại phủ nhẹ lên đầu, Mộ Dung Huyền từ phía sau lưng đưa tay xoa nhẹ khăn lau khô nước trên tóc cậu,Mễ Lạc Tranh nhu thuận mím môi đứng im.Làm song lại chủ động ôm người ra đặt thiếu niên ngồi lên đùi mình,ôn nhu lau khô khắp toàn thân,đến vùng vai có dấu răng thì cậu khẽ giật người nhăn mày a lên một tiếng.
“Ưm...”
Mộ Dung Huyền dừng động tác,nhìn cậu quan tâm hỏi “Đau lắm sao?”
Mễ Lạc Tranh mím môi ghật đầu,ngoan ngoãn như vậy khiến lòng áy náy trong y càng bùng lên dữ dội,động tác lại càng tỉ mỉ ôn nhu, vẫn ở đây nhưng chẳng hề biết y từ đâu lấy ra một bộ
y phục tơ tằm xanh nhạt màu lá tre,từng kiện khoác lên người lên người thiếu niên,đến phần chân lại nâng niu vuốt ve một hồi,nằm gọn trong lòng bàn tay những ngón chân trắng nhỏ hồng hào trông đáng yêu vô cùng.Nhìn đủ thì sỏ giầy vào cho cậu,chuẩn bị không sai biệt lắm thì dìu cậu đứng dậy khoan thai bước ra ngoài kia.
______
Bốn huynh đệ Từ Mộ sốt ruột đến nổi đi tới đi lui trong phòng,lão gia tử nhìn ngứa cả mắt,đặt mạnh tách trà lên bàn cao giọng mắng “Ngồi im một chỗ không được sao? Vương gia đã nói thì chắc chắn sẽ giữ trọn chữ tín,các người làm vậy thì có ích gì,nhao nhao chóng hết cả mặt.Mau lui xuống cho ta”
“Vâng” đám Từ Thành bĩu ấm ức,không cam lòng mà trở về ghế ngồi.
Vừa mới an toạ thì tiếng bước chân vang lên, là Mễ Lạc Tranh tới,nhưng điều làm bọn họ ngạc nhiên nhất là Nhiếp Chính Minh Vương lại tình nguyện nâng tay dìu đỡ cậu?
Trông động tác hoàn toàn không phải giả vờ, thế nhưng hôm nay là lần đầu cả hai gặp gỡ, dù có quen cũng sẽ không thân như vậy.Tất cả không tự chủ được đều đồng loạt nghĩ tới 7749 tư thế trong xuân cung đồ,có lẽ nào?
Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy có lí,ánh mắt ái muội khẽ đảo qua hai người,trên mặt giống như khắc lên bốn chữ “Ta biết hết rồi” vậy,mặt Thái phó lão gia tử và phu nhân không khỏi nóng lên,Nhiếp Chính Minh Vương bọn họ nào dám nghĩ tới y sẽ về làm cháu rễ nhà mình đâu.
Nam nhân này qúa mức hoàn hảo và cũng cực kì nguy hiểm a.
Mễ Lạc Tranh ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần chủ vị nhất,dang tay nhận lấy chén chè tổ yến táo đỏ từ chỗ người hầu hé miệng uống ngụm lớn, do ăn qúa nhanh nên vụn yến còn dính bên mép không gỡ mà dùng lưỡi quét nhẹ,nuốt trọn vào miệng.Hai mắt cong lên khoái chí vô cùng.
Mộ Dung Huyền thì bắt chéo chân một tay chống cằm, ngã người lười biếng, chớp mi ngắm nhìn thiếu niên một cách si mê,mà cả nhà phủ thái phó cũng đang chăm chăm dõi mắt nhìn y.
Bốn huynh đệ Từ Mộ đánh mắt với nhau khoé môi ai nấy đều nhếch lên một khoảng,biểu đệ này kĩ năng câu nam nhân qủa là nhất đẳng, ngay cả Nhiếp Chính Minh Vương được thế gian đồn thổi là máu lạnh vô tình trong vòng vài canh giờ cũng đã bắt được tới tay,thì còn có ai đệ ấy không bắt được nữa??Cả bốn người huých vai nhau tỏ vẻ khoái chí vô cùng,bọn họ còn đang lo tìm nhà chồng xứng đôi thật lòng yêu thương biểu đệ đây,ai nghờ giữa đường lại nhảy ra một “Trình Giảo Kim” Mộ Dung Huyền chứ?
Đúng là nhất cữ lưỡng tiện,qúa tốt rồi thật sự qúa tốt rồi.
Mâu phượng màu hổ phách sẹt qua tia sáng nhỏ,một tay cho vào trong ngực áo lấy thứ gì đó, rất nhanh hộp gỗ nhỏ hẹp dài hiện giữa lòng bàn tay.Y đi tới trước mặt cậu mở chiếc hộp ra,là một chiếc trâm cài bằng bạch ngọc bóng loáng tinh sảo,đầu trâm được điêu khắc thành hình đuôi phượng tam tiên,không qúa lộng lẫy nhưng cực kì tỉ mỉ xinh đẹp.
Đưa tay định gài lên thì mới thấy thiếu niên không cuộn búi tóc,đáy mắt hiện lên vẻ bối rối không biết làm sao,cả nhà Từ phủ và Mễ Lạc Tranh nãy giờ luôn dõi theo từng động tác của y cũng không khỏi phì cười.
Bàn tay cầm trâm cài cứng lại giữa không trung,còn chưa kịp thu lại thì thiếu niên đã nắm lấy tay y gài lên cuộn tóc nhỏ giữa đầu mà bản thân vừa cuốn,tóc thả gần như toàn bộ sau lưng,búi tóc này cùng lắm chiếm 2/10 mà thôi.
Mễ Lạc Tranh cười mỉm gỡ một sợi dây lam mảnh cuốn trên cổ tay,đưa cho y nhẹ nhàng nói
“Ngài buộc cho ta được không?”
Thân hình cao lớn của Mộ Dung Huyền che khuất toàn bộ tầm mắt của cả nhà Từ gia,bọn họ không thấy được y đang làm gì.Mãi cho đến khi nghe được nói của Mễ Lạc Tranh nhờ y...
buộc tóc hộ...
Mộ Dung Huyền nhớ lại tình cảnh trong thư phòng,đã rất lâu rồi y chưa trò chuyện với ai nhiều như vậy,thiếu niên giống như con thỏ nhỏ ghan lì không hề sợ hãi trước sói xám là y,liên tục luồn lách trêu ghẹo,tâm tư từ trước đến nay lạnh băng bỗng nhiễm một tia ấm áp.
Không nói gì im lặng đón lấy sợi dây cuốn hai vòng lớn quanh cuộc tóc rồi thắt hình nơ ở phía sau,làn da trên từng ngón tay thô ráp sờ lên mái tóc đen mượt,tựa như gai cỏ mây vướng lên vải lụa vậy.
Thái phó lão gia tử nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Huyền,nghĩ đến Nhiếp Chính Vương tương lai sẽ là cháu rễ nhà mình cười đến không khép được miệng.
Mễ Lạc Tranh trên mặt lộ ra nét vui mừng tươi cười,nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm của y mà mỉm cười nhẹ nhàng,thanh âm thanh thúy uyển chuyển “Vương gia đa tạ người”
Nói song tay nhỏ còn cố tình qua,nắm nhẹ bàn tay y đưa lên mặt mình vui vẻ cọ mặt,khuôn mặt nhỏ nhắn một bàn tay có thể chụp hết giống như mèo con làm nủng vậy,thật lâu sau cậu mới lưu luyến buông ra.
Đứng dậy vòng qua người y mà đi về phía đám người Từ gia,nhẹ nhàng nói “Chúng ta về thôi”
Bọn họ ậm ừ nhìn nhau,sau đó cúi người hành lễ với Mộ Dung Huyền rồi nối đuôi rời đi.
Dõi theo bóng lưng ái nhân đã khuất sau đại môn to lớn,lòng bàn tay khẽ đưa lên chóp mũi nhắm mắt hít sâu một hơi,hương hoa hồng thoang thoảng trên mái tóc thiếu niên và hương nho chín tự nhiên trên thân thể qủa thực là mỹ vị nhân gian,ngửi một chút liền giống như đắm chìm trong hồ ngọc tửu phường,say mê không muốn thoát rời.
Người thiếu niên này y nhất định sẽ không để bất cứ ai ngoài bản thân chạm đến.