Lệnh Hồ Lan trúng mười nghìn điểm bạo kích, hậm hực đi về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm của trường học.
Ông Giang bà Giang mặc dù không giàu có nhưng chăm chỉ một đời cũng có chút gia sản.
Lệnh Hồ Lan có bằng lái xe được hai năm, ông Giang liền vay tiền mua một chiếc xe ô tô tặng cho Giang Mỹ Cảnh.
Giang Mỹ Cảnh lái chiếc xe này đụng độ với người khác, khi đó tiền vay còn chưa trả hết thì đã xe hỏng người chết.
Đời một người, sống hay chết, thực ra chỉ cách nhau một vụ tai nạn.
Vì thế...
Hãy biết quý trọng!
Lệnh Hồ Lan không thắp sáng kỹ năng lái xe, thận trọng khởi động xe dựa theo ký ức của Giang Mỹ Cảnh, thuận lợi rẽ vào một ngã rẽ, lại không cẩn thận bật đèn phá, sau đó...
Đèn xe liền chiếu được Diệp Nhược Nhược bị ai đó đè vào tường, người đó lại không phải là Nhạc Lương Thần.
...
Lệnh Hồ Lan cực kỳ cạn lời, đúng là tiết tấu thần thánh.
Là cốt truyện quá hùng mạnh? Hay là bản thân cô có thể chất xui xẻo?
Nếu không sao đi tới đâu cũng gặp phải nữ chính.
Cô thuận thế thắp sáng ngọn lửa bà tám, lái xe chạy ra, tìm đại một chỗ dừng lại.
Đi thang máy ngược trở về bãi đậu xe, âm thầm lẻn tới hiện trường vụ án, nấp vào phía sau một chiếc xe hơi, giở trò nghe lén sau lưng.
Hai người vẫn duy trì tư thế đè tường.
Diệp Nhược Nhược vẫn rất cao ngạo lạnh lùng: Đủ rồi đấy, Lý Quần!
Lệnh Hồ Lan ngẫm nghĩ một lát: Lý Quần?
Thì ra là nam phụ đánh Nhạc Lương Thần tàn phế.
Kể ra thì kết cục của Lý Quần cũng không hề tốt đẹp, tốt bụng giúp Diệp Nhược Nhược giải quyết Nhạc Lương Thần.
Diệp Nhược Nhược và Tuần Duy lửa tình cháy bỏng, không bao lâu cũng liên thủ PK hạ thủ gia tộc của Lý Quần.
Lý Quần lủi thủi trốn ra nước ngoài, không bao giờ trở lại nữa.
Hãy cho anh một câu trả lời. Giọng Lý Quần kìm nén cáu giận.
Lệnh Hồ Lan dám lấy một xu cá cược: Hai người này có gian tình.
Lý Quần tỏ vẻ anh có nỗi khổ riêng, ngập ngừng muốn nói.
Diệp Nhược Nhược cười hơ hơ, sắc mặt tỏ vẻ khinh miệt.
Lý Quần có chút nản lòng: Anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, anh không thể...
Diệp Nhược Nhược bất ngờ đẩy Lý Quần ra, lạnh lùng vứt lại một câu: Tôi căm hận nhất là thanh mai trúc mã!
Nói xong liền giẫm trên đôi giày cao gót, mau chóng chui vào trong xế hộp, khởi động xe đi thẳng.
Lý Quần khẽ rên rỉ mấy tiếng, giơ nắm đấm đấm mạnh mấy cú lên tường, mặc kệ máu chảy đầm đìa trên tay, sau đó buồn bã lái xe bỏ đi.
Lệnh Hồ Lan thấy vậy không khỏi ngớ người.
Hơ! Đúng là không nhận ra!
Một gã đàn ông cơ bắp như Lý Quần cũng có tố chất tiềm ẩn của nam chính trong truyện Quỳnh Dao, hơi một tí là tự hành hạ mình, đúng là bó tay!
Nhân vật chính đi rồi, Lệnh Hồ Lan liền đứng dậy bên cạnh chiếc xe mình đang ẩn nấp.
Ngẫm nghĩ hồi lâu mới kêu lên một tiếng: Ôi đệch!
Diệp Nhược Nhược thù hận thanh mai trúc mã, lẽ nào đây chính là nguyên nhân cô ta xen vào giữa Nhạc Lương Thần và Giang Mỹ Cảnh?
Nếu không một mỹ nữ như vậy tại sao không đi dụ dỗ nam thần Duy Đường được cả trường công nhận ngược lại lại đi giật tên mọt sách Nhạc Lương Thần?
Người nào không mù cũng đều biết nên lựa chọn thế nào!
Vì thế...
Giang Mỹ Thần xem như là tai bay vạ gió, chết một cách oan uổng.
Có điều...
Diệp Nhược Nhược phá thanh mai trúc mã giải hận thì đâu thể coi là anh hùng hảo hán.
Bệnh hết thuốc chữa!
Lệnh Hồ Lan thở dài một tiếng.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, bất ngờ một giọng nói bay ra từ trong xe, có đi không?
Không đi?
Lệnh Hồ Lan ma xui quỷ khiến thế nào liền trả lời một câu.
Tránh đường!
Lệnh Hồ Lan vội vàng lùi lại hai bước, xe từ từ chạy ra, xả đầy khói lên người cô.
Cô bất giác tỉnh ngộ: Nếu... vậy thì... gã ngồi trong xe thờ ơ chứng kiến toàn bộ quá trình cô nghe lén sau lưng?
Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy cả người bứt rứt.
Ung thư bối rối tái phát rồi biết phải làm sao?
Cô xấu hổ bịt chặt gương mặt nóng bừng: Tại sao lại dán decal đen vậy chứ, nhìn từ ngoài chả thấy gì hết trơn!
#Hệ thống âm thầm mai phục: Chế muốn nhìn thấy gì?#