Edit by AShu ^_^.
__________
“Tôi muốn căn nhà cũ kia, dù sao con gián cũng không xứng ở nơi nào.” Hoắc Phi không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng. Đúng rồi, hắn tự tìm cho mình cái cớ, muốn đơn độc thấy nàng, chính là vì căn nhà cũ kia, hắn mới không tin hắn cư nhiên còn một chút cảm giác đối với nàng.
Mở miệng ra là nói con gián, lời này thật quá đả thương người, Tô Đường nhìn thật sâu vào hắn, “Không được, nhà cũ không thể đưa cho anh được.”
Hoắc Phi buông tay, “Vậy thì không nói chuyện nữa, Khương tiểu thư không trả tiền đủ, lại không nghĩ lấy đồ vật ra để thế chấp, tôi là thương nhân, không thể làm chuyện lỗ vốn như vậy.”
“Nhưng cả hai cái, tôi đều làm không được, Hoắc tiên sinh đổi cái khác đi.” Tô Đường có chút khó xử, cũng không nhìn hắn, liền như vậy cứ nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trước mặt.
“Thật ra còn một cách.......” Hoắc Phi ý vị thâm trường nhìn nàng, “Khương tiểu thư cũng từng hấp dẫn được tôi, một năm qua đi, không biết Khương tiểu thư có còn ý nguyện này không.”
Tô Đường không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy môi mỏng hắn hé mở, lương bạc nói: “Một ngàn vạn cho một đêm. Khương tiểu thư đây chính là giá trên trời.”
Câu nói thình lình ập đến, là Tô Đường trừng lớn hai mắt, nhanh chóng từ ghế đứng lên, bởi vì tức giận, ngực còn hơn phập phòng, ngay cả khuôn mặt cũng bị làm cho đỏ bừng, nhưng mà so sánh với khuôn mặt tái nhợt vừa rồi, bây giờ nàng thật xinh đẹp động lòng người.
“Hoắc Phi, anh thật quá đáng!” Nói xong, nàng cầm ly rượu đỏ trên bàn, hất về phía hắn.
Rượu vang đỏ theo tóc hắn nhỏ xuống, trừ bỏ ngay từ đầu có chút phẫn nộ, Hoắc Phi rất nhanh bình tĩnh lại, hắn cũng không lau rượu vang trên mặt, liền như vậy mà lười nhác nhìn nàng.
Tô Đường hất xong liền đi, liền nghe Hoắc Phi lạnh nhạt nói: “Xem ra Khương tiểu thư nguyện chi trả tiền vi phạm hợp đồng.”
Tô Đường dừng bước chân lại, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, nhưng nàng thẳng tắp mà đứng trước mặt hắn.
“Hoắc Phi, anh muốn điên, liền tự điên một mình đi. Khương gia tôi thực xin lỗi anh vì đã tính toán lợi dụng anh, nhưng cũng chưa bao giờ thương tổn anh một phân! Bộ dáng hùng hổ dọa người này của anh thật sự rất khó coi!”
Rượu vang từ mũi hắn nhỏ xuống, Hoắc Phi liếm liếm rượu vang trên khóe miệng, yêu nghiệt nở nụ cười, “Không muốn thì không muốn, Khương tiểu thư thẹn quá thành giận làm gì. Huống chi, không phải lúc trước Khương tiểu thư yết giá đem tôi bán cho Hoắc gia sao, hiện giờ một đổi một, liền như vậy không chịu nổi?”
Tô Đường, “Hoắc Phi, tôi không có rảnh bồi anh chơi.”
Hoắc Phi lại một lần nữa đưa cho nàng ly rượu vang đỏ khác, “Tới thì cũng tới rồi, không tới uống một ly sao?”
Tô Đường sắc mặt khó xử, đôi tay càng gắt gao nắm chặt, nhưng cuối cùng vẫn là ngồi xuống, hợp đồng ở trong tay hắn, chỉ sợ hắn là khó mình thêm.
“Chỉ là lâu rồi không thấy, cư xử như cũ, Khương tiểu thư kích động làm gì....”
Tô Đường mơ hồ có thể đoán được hắn muốn làm cái gì, lúc trước ra đi tuyệt tình như vậy, hắn ghi hận trong lòng là chuyện rất đỗi bình thường. Nàng giương giương môi mỏng, hôm nay nàng trang điểm nhẹ nhàng, son môi đỏ mọng, rất chi là xinh đẹp mê người.
Nàng nói: “Tôi cùng ứng dụng Chuối Tiêu ký hợp đồng 5 năm, 5 năm sau, nhà cũ sẽ thuộc về anh.” Nói xong, nàng suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, ngay cả đôi mắt sáng ngời lộng lẫy đều nhắm lại, như là không muốn nhìn thấy hắn.
Hoắc Phi dừng động tác đang rót rượu lại, cũng không ngẩng đầu, chỉ cười nhạo nói: “Tôi vì cái gì mà phải nghe lời cô nói.”
“Hoắc Phi, anh đã làm khó tôi, bất quá là bởi vì báo thù. Tôi hiện giờ chỉ còn lại mỗi nhà cũ kia, nếu anh cứ khăng khăng muốn lấy đi thì cũng có thể, nhưng từ hôm nay trở đi......” Nàng chậm rãi mở mắt ra, bất quá khi nàng chớp mắt, cả người đều ảm đạm, “Tôi hy vọng chúng ta không có gặp lại nhau nữa.”
Nàng rũ đầu, không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt, đêm nay nàng chưa ăn cái gì hết, nhưng vào thời điểm cuối cùng, nàng lại duỗi tay đổ rượu vào ly của mình, “Một ly này, chúc tiền đồ của Hoắc tiên sinh như gấm thêu.” Uống xong, cũng không đợi đáp lại, kiên quyết đẩy cửa rời đi.
Lần này, Hoắc Phi không có mở miệng, hắn liền như vậy nhìn nàng chật vật rời đi, ánh mắt phập phập phòng phòng, trong nháy mắt, bỗng sát khí nổi lên. Hắn cầm ly rượu vang trên bàn, một ngụm uống cạn, hương vị chua xót lan tràn trong miệng, lệ khí trong mắt đột nhiện bạo trướng, hắn đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống mặt đất.
Phịch một tiếng.
Ly rượu theo tiếng mà vỡ.
Cả lần trước lẫn lần này, nàng đã vứt bỏ hắn hai lần.
Hảo, thật phi thường hảo.
Đột nhiên vang lên một tiếng, nhân viên phục vụ bên ngoài không ai dám vào. Bọn họ còn nhớ rõ bộ dáng của vị tiểu thư kia mới vừa rồi rời đi, ngay sau đó, lại nghe bên trong vang lên tiếng cười hung ác nham hiểm, càng làm cho người sởn tóc gáy.
Thân thể của Tô Đường so sánh với kiếp trước tốt hơn một chút, nhưng mà chỉ hơn có một chút, kiếp trước mới uống một chút rượu, mà đã trực tiếp ngất xỉu tại chỗ. Lần này uống không nhiều lắm, lại cũng đủ làm nàng khó chịu. Hơn nữa buổi tối cái gì cũng chưa ăn, rượu mạnh xuống dạ dày, làm trong người nóng bừng lên như đang bị cái gì đó thiêu đốt.
Nàng cắn răng, đỡ vách tường, rốt cuộc chống không được liền ngã xuống.
“Khương tiểu thư!”
Âm thanh đột nhiên ập tới làm nàng hơi hơi ngẩng đầu, lúc này tầm mắt nàng đã có chút mơ hồ, nhưng mà mặc dù mơ hồ nhưng vẫn nhìn thấy rõ đối phương là ai.
“Hoắc tiên sinh.” Không có thanh âm mềm mại lúc trước, nàng đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Tôi thật khờ, anh cũng là Hoắc tiên sinh, tôi cư nhiên không đoán được.”
Hoắc Kỳ không đoán ra được giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cứ như vậy mà ném người ra ngoài, hắn làm không được.
“Khương tiểu thư, có thể để tôi tiễn cô một đoạn đường được không?”
Đối mặt với Hoắc Kỳ, Tô Đường không hề khó chịu như vừa rồi, nhưng lời nói ra vẫn lộ ra ngữ khí lạnh nhạt xa cách, “Hoắc tiên sinh nếu cũng họ Hoắc, những sự việc của Hoắc gia kia hẳn anh cũng biết. Tôi, Khương Như, từng ở chung với Hoắc Phi mười năm, lại lấy giá 500 vạn, đem hắn bán cho Hoắc gia các ngươi. Anh còn cái gì muốn biết sao?”
Đột nhiên biết được tin tức nóng như thế, cả người Hoắc Kỳ đều ngây ngẩn.
Hắn đương nhiên biết những việc này, nhưng Hoắc Phi giấu Khương Ngư rất kỹ, đến bây giờ số người biết diện mạo của nàng, hoặc là đã quy thuận Hoắc Phi, hoặc là cỏ trên mộ phần đã cao hai mét rồi.
Tô Đường nói xong, cũng không ai ngăn nàng, liền như vậy mà lảo đảo rời khách sạn.
Kết cục sau khi uống rượu mạnh, làm nàng mệt mỏi mà nằm ở khách sạn vài ngày, đến cuối cùng, vẫn là tiếng chuông di động gọi nàng dậy.
“Uy.”
Nàng cũng không nhìn là ai gọi tới, thanh âm khàn khàn, thậm chí nàng còn suy xét có nên đi bệnh viện hay không.
Người bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó cẩn thận hỏi thăm, “Khương tiểu thư thân thể không khỏe sao?”
Âm thanh có vài phần quen thuộc, Tô Đường nghe là biết ai, “Không có việc gì, chính là cơ thể hơi bị cảm. Hoắc tiên sinh có chuyện gì sao?”
Hoắc Kỳ, “Là như thế này, lúc trước cô đã từng đàn khúc《tỳ bà hành》, bây giờ có người muốn mua bản quyền, đối phương ra giá cũng khá hợp lý, nếu có thể, cô có thể tới công ty ký hợp đồng không?”
Tô Đường vừa nghe có tiền, đầu choáng váng đều tiêu hơn phân nửa, hiện tại nàng nghèo như cẩu, tiền đưa tới cửa sao lại không cần.
“Được, khi nào thì thuận tiện cho Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Kỳ, “Liền ngày mai đi, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi cho người tới đón cô. Đúng rồi, cô hiện đang ở đâu?”
Hoắc Kỳ là người ngoài cuộc, Khương gia có thể chiếu cố Hoắc Phi mười năm, không thân thì cũng quen, tâm địa không có khả năng ác độc. Nếu là người thường, 500 vạn đích xác rất nhiều, nhưng Hoắc Phi là ai, Hoắc gia đích trưởng tử, Khương Ngư nếu như có hiểu biết một chút, liền biết nếu đi theo Hoắc Phi 500 vạn là gì. Lúc trước sự việc nháo lớn đến như vậy, nhưng mà kết thúc cũng nhanh chóng, hắn biết cũng khá ít, nhưng mà cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó giấu giếm.
Là huynh đệ tốt, hắn cảm thấy chính mình nên chăm sóc tốt Khương Ngư, miễn cho tên kia hối hận cũng không biết chạy đi đâu mà tìm.
(tấu chương xong)
__________
Đã beta.
Có chỗ nào sai chính tả thì cứ comment ngay chỗ đó để mình sửa nha:)