Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 52: Chương 52: Người giám hộ của mãnh thú 14




Edit by AShu ^_^.

____________

Có người muốn vội vàng muốn bị vả mặt, Tô Đường làm sao có thể bác bỏ ý kiến của hắn được. Nàng ngoắc tay với đối phương một cái, thấy người hùng hổ đi tới, nàng lấy tốc độ cực nhanh, nghiêng người một cái tránh công kích của hắn, nắm đấm của đối phương quẹt ngang qua mũi nàng, còn chưa kịp thu lại quyền, Tô Đường đã nhanh chóng ngồi xổm xuống quét chân đối phương. Nàng biết rõ điểm yếu của mình, cũng không đọ sức lực với đối phương, nhưng nàng lại biết khá rõ các huyệt vị trên cơ thể, lần quét chân này, trực tiếp làm cho nửa người dưới của đối phương tê dại. Nhưng mà nàng không đơn giản như vậy mà dừng tay, mà mạnh mẽ nâng đầu gối lên, đá thẳng vào bộ vị nào đó không thể nói.

Trong vòng ba phút, chỉ với một chiêu mà đánh bại đối phương.

Người nọ hét một tiếng rồi ngã xuống đất, sắc mặt tức khắc trắng bệch, một cái tay nắm cái chân, cái tay còn lại che lại chỗ vận mệnh, tư thế thập phần buồn cười.

Bỗng thấy đồng bọn bị đánh, lập tức có người nhảy ra, “Cô thân là một người dẫn đường, cư nhiên lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy!”

Tô Đường xuy một tiếng, “Tôi chỉ dùng quân tử lễ đối với người quân tử, về phần tiểu nhân, hắn xứng sao?”

Thời điểm bị nàng trào phúng, bọn họ đều là quý tộc tiểu thiếu gia sao mà chịu được, lập tức liền có người nháo lên, cũng may giám sát vẫn còn ở đây, Tần Kiêu chờ nàng lập uy xong, liền ra lệnh cho người hủy bỏ tư cách tham gia của bọn họ.

Đương nhiên, những thiếu gia kiêu ngạo đó sao lại cam tâm được, kêu gào nếu như muốn hủy bỏ tư cách thì liền cùng nhau hủy bỏ.

Tô Đường vui vẻ, nàng cũng không phải là đám phế vật cần tới quân đội để lập chiến công, thắng hay thua đối với nàng không quan trọng lắm.

“Tiểu thiếu gia, vẫn là câu nói kia, không phục thì nhịn đi. Hoặc anh có thể tìm cha anh mà khóc nhè, để thử xem cha anh mạnh hơn hay nguyên soái mạnh hơn.” Nói xong, lại nói thêm một câu, “Vả lại, tôi là nhân viên ngoài biên chế, chiến công đối với tôi cũng vô ích, huống chi là buổi thực chiến như vậy.”

Bị kinh miệt một cách trần trụi như vậy, cũng đem những điểm xấu xa của những người này công khai và lưu tiếng xấu đến thế hệ sau này.

“Cô đừng có đắc ý quá sớm!”

Nhìn đối phương hung dữ buông lời ác ý, Tô Đường ra vẻ kinh ngạc, “Chưa cai sữa a, thật đúng là định chạy về khóc mách ba ba đi. Anh cũng không sợ đem cha anh đẩy vào bẫy a.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh tức khắc vang lên tiếng cười.

Đám công tử luôn thể hiện cái bộ dáng ta cao cao tại thượng, bình thường không hề sinh hoạt hòa thuận với những lính gác khác, đột nhiên bị người chế nhạo trước mắt, trong lòng những lính gác này liền vui sướng.

Cuối cùng những tên công tử đó bị huấn luyện viên kéo đi, nghe nói là bị phạt nặng lắm.

Xử lý xong bọn họ, Tô Đường nhìn thời gian không còn sớm nữa, liền vui đùa với những lính gác còn chưa hoàn hồn, “Uy, nhanh đi tìm chỗ ẩn nấu đi, kẻo lát nữa lại bị quân địch phát hiện, các anh chắc không cần một người dẫn đường nhu nhược như tôi đây giải cứu đi.”

Các lính gác ở đây đều đã thấy qua thủ đoạn hung tàn của nàng, tự nhiên nghe được câu nàng nói, tức khắc phun tào.

“Tô tiểu thư yếu đuối, chúng tôi đi trước.” Nói xong, do dự một chút lại nói: “Nếu cô có yêu cầu gì, có thể tìm chúng tôi hỗ trợ.”

Edit by AShu

“Được a.” Tô Đường lền trở về lều trại, chuyện thứ nhất chính là gọi điện đài tìm nguyên soái, đây cũng coi như là phúc lợi của nhân viên ngoài biên chế như nàng đây.

Bên trong bộ đàm, thanh âm phát ra có chút sai lệch, liền nghe bên kia Tần Kiêu trêu ghẹo nói: “Tô tiểu thư yếu đuối có gì phân phó sao?”

Tô Đường, “Tô tiểu thư yếu đuối phát hiện có chút vấn đề, yêu cầu thông báo cho nguyên soái, cũng không biết ngài có nguyện ý nghe không?”

Tần Kiêu, “Nói thử xem?”

Tô Đường, “Nhanh chóng phái người theo dõi đám ăn chơi trác táng kia, tôi cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, bọn họ tuy thường ngày có kiêu ngạo nhưng không đến mức dám cuồng vọng trong tình huống bị theo dõi như vậy, trừ phi bọn họ cảm thấy chúng ta sẽ gặp tai ương, vì vậy không cần phải đánh trả. Hơn nữa trước khi rời đi người đó còn nói lời cay nghiệt, giống như chắc chắn 100% là tôi sẽ bị xui xẻo vậy.”

Nhưng dù sao những người này vẫn là quá kiêu ngạo, đúng thật là pháo hôi a.

Tần Kiêu, “Em yên tâm, đã có người theo dõi rồi. Nhưng mà, ta nhớ rõ Tô tiểu thư tuy là cô nhi, nhưng bởi vì có quan hệ tinh thần lực, từ nhỏ đến lớn sống trong hoàn cảnh không tồi a, năng lực điều tra của em rốt cuộc từ đâu mà ra?”

Edit by AShu

Tô Đường lúc này đời nào nói thật, chỉ hàm hồ nói: “Đó không gọi là thủ đoạn điều tra, mà là cẩn thận. Được rồi, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi, bằng không không có sức lực để đấu với quân địch.”

Tô Đường không có tổ đội cùng ai hết, ở chỗ này nàng đều không thể tin tưởng ai hết, cho nên nếu như không có tình huống nguy cấp, nàng nghĩ chính mình vẫn có khả năng ứng phó được.

Tô Đường một giấc này ngủ không sâu lắm, chờ tới thời điểm nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động.

Cũng may không phải là âm mưu quỷ kế gì, mà là quân đội tìm tới đây. Bọn họ khi mới vào đây được chia làm hai đội đỏ và xanh, quy tắn cũng rất đơn giản, chính là ám sát đối phương, giết được càng nhiều người thì thứ hạng càng tăng lên, cho nên không ít người căn bản không có hợp tác với nhiều người, mà là chia thành từng nhóm nhỏ chừng một hai người. Đương nhiên, bọn họ không dùng đạn thật, mà chỉ dùng thuốc màu mà thôi, bị bắn trúng, chính là 'tử vong'.

Tô Đường mang theo ba lô, bỏ lều trại của mình mà đi ra. Nơi mà nàng đóng quân khá khó mà tìm thấy, thời điểm quân địch lại đây, cũng không có phát hiện ra nàng, mà là đang đánh người cùng đội với nàng. Nàng không định đi ra, chỉ đơn giản núp trong một góc gần đó, chờ đợi một cơ hội, chỉ một phát đánh trúng đối phương.

“Ngọa tào, đội đỏ có tay bắn tỉa! Có mai phục, ẩn nấp trước! Đại Tráng, tìm vị trí của tay bắn tỉa đi!” Người kia tựa hồ là đội trưởng, nói xong, những tên khác liền ẩn nấp.

Tô Đường thấy thế cũng không nóng nảy, tùy tay đào một cục bùn ném ra chỗ khác, mà cái chiêu giương đông kích tây quả nhiên đã lừa được bọn họ, vì vậy đối với cuộc chiến nhỏ này, toàn quân đã bị tiêu diệt.

Những lính gác đứng đó khiếp sợ mà nhìn nàng, liền thấy tiểu dẫn đường cầm súng, trở về lều trại nghỉ ngơi.

Ở một nơi khác, Tần Kiêu người vốn theo dõi toàn bộ quá trình suy ngẫm mà cười.

Mỗ huấn luyện viên nào đó, “Nguyên soái, người dẫn đường này ngài tìm đâu ra a, năng lực quá cường đại a.”

Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng đã có thể nhìn ra được năng lực của người nào tốt, người nào không tốt. Huống chi vị này không phải là lính gác a, mà là trên thân thể có thể năng khuyết tật dẫn đường!

Trải qua một đêm rốt cuộc cũng không có ai đánh lén, Tô Đường tỉnh ngủ liền rời giường, cũng không có thu hồi lều trại, mà là mang ba lô đi sâu vào trong rừng rậm.

Các lính gác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không chịu nổi tò mò hỏi: “Tô Diệp, cô đi đâu vậy?”

Tô Đường, “Tìm đồ ăn.”

Lính gác nghi hoặc, “Chúng ta không phải có thuốc dinh dưỡng sao?”

Edit by AShu

Tô Đường thật sự muốn nói cái đó đúng thật ăn không vô, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Tôi muốn đổi khẩu vị.” Nói xong, liền trò chuyện cùng hệ thống, “Cẩu tử, ngươi xác định nơi này có gà rừng sao?”

Hệ thống, “Đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một con, mà là một đàn.”

Tô Đường lập tức cao hứng hai mắt đều sáng, lập tức lấy ra chủy thủ trong quân ủng, liền như vậy mà vọt vào rừng.

Nhóm lính gác này có chút không yên tâm, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy nếu ở bên cạnh nàng sẽ an toàn, vì thế dừng một chút, sau đó cũng sôi nổi đi theo, không lâu sâu bọn họ liền nhìn thấy một mà như vậy.

Người dẫn đường trong lời đồn yếu đuối dễ bị đẩy ngã, giờ phút này tay cầm chủy thủ, lộ ra một nụ cười hết sức đáng sợ.

“Tiểu kê a, đừng chạy a ~”

Nhóm lính gác bỗng dưng che lại cái chỗ nhạy cảm của chính mình, đặc biệt là nhìn chủy thủ bén nhọn kia, cảm thấy thật đáng sợ a.

Đi săn đối với Tô Đường mà nói đều là chuyện nhỏ, không bao lâu liền làm thịt hết một bầy, hơn nữa nhóm lính gác theo sau cùng hỗ trợ làm thịt không ít.

Nhìn gà rừng đầy mặt đất, nhóm lính gác vô tội nhìn nàng, Tô Đường cũng ngượng ngùng, liền dò hỏi: “Nếu không, cùng nhau ăn nha?”

(tấu chương xong)

________________

Cảm ơn các bạn đã bình chọn cho truyện mình nha, có chỗ nào sai chính tả cứ comment nói cho mình biết nha.:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.