Edit by AShu ^_^.
__________
Tô Đường tiến cung vào thời điểm thật đúng lúc, vừa lúc hạ triều, văn võ bá quan mới từ cửa cung đi ra, liền thấy An tiểu vương gia rất lâu rồi mới thấy mặt từ trên xe ngựa đi xuống.
An tiểu vương gia thân thể nhìn khỏe mạnh, cười phong lưu phóng khoáng, khi cười lên trời quang trăng sáng, cực kỳ yêu nghiệt. Bởi vậy, rất nhiều tiểu thư trong kinh thành đều muốn gả, chỉ là con rể như vậy, nhiều quan lại cũng không dám muốn.
An tiểu vương gia kiêu căng thành thói, từ trên xe ngựa xuống, ai cũng không phản ứng, bất quá nàng cũng không thèm để ý tới ai, người khác lại là có mắt.
Tỷ như tâm phúc bên người Hoàng Thượng Chu Nguy, hay viện sử Thái Y Viện.
“Tiểu vương gia, ngài đi chậm một chút, hôm nay trời có hơi lạnh, xin cẩn thận đừng ngã. Ngài mà ngã là Hoàng Thượng lại đến mắng nô tài.” Chu Nguy thấy nàng bước những bước lớn, lại nghĩ đến hôm qua, nàng đột nhiên té xỉu, thật làm hắn hoảng sợ.
Viện sử lại càng trực tiếp, vuốt cằm nghiêm túc nói: “Nếu không trở về hỏi Hoàng Thượng, đưa kiệu lại đây. An tiểu vương gia thân mình còn yếu, không thích hợp vận động mạnh.”
Trong cung người bình thường không cho phép sử dụng kiệu, tất cả quan lại đều đi bộ ra ngoài, trừ phi được Hoàng Thượng cho phép. Mà viện sử sở dĩ nói lời này, nếu suy xét về mặt khác, bởi vì An tiểu vương gia thân là nữ nhi a. Mà thân phận này nói ra là tội khi quân, nhưng nhìn thái độ của Hoàng Thượng, khó mà nói được.
Hai người nói rất nghiêm túc, tất cả quan lại nghe xong thật hồ đồ.
Sắc mặt Tô Đường có chút trắng bệch, đó là trừng phạt của hệ thống với nàng. Nhưng các quan lại thấy sắc mặt nàng liền không thích hợp, thậm chí còn quá mức, cư nhiên đem tầm mắt dời xuống!
“Bổn vương không yếu ớt như vậy!” Tô Đường tức giận, nói xong liền phất áo rời đi.
Trong ngự thư phòng, Tần Lệ nghe ám vệ đem sự việc phát sinh trước cửa cung miêu tả lại một lần, khóe miệng kéo lên, lộ ra nụ cười cổ quái.
Ám vệ thật không hiểu nụ cười kia có ý gì, rũ đầu, không dám lên tiếng, cho đến khi Hoàng Đế phất tay cho hắn lui ra.
Tô Đường tới cũng rất nhanh, không lâu sau, Tần Lệ liền nghe tiếng vang ngoài điện.
Hắn cho người tiến vào, nhưng khi người ta quy quy củ củ hành lễ, hắn lại không cho người đứng lên.
Tô Đường đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lần trước tan rã trong sự không vui. Hắn nhất định là muốn tra tấn mình, nếu không, thì đã không chuẩn bị tốt thái y, sợ nàng chịu không nổi.
Tần Lệ cúi đầu, phê duyệt tấu chương trong tay, chờ tới thời gian không sai biệt lắm, mới làm ra vẻ là chợt nhớ tới người nào đó.
Cảm xúc Tần Lệ rất khó nắm bắt, một giây trước tâm tình có thể không tồi, một giây sau có thể trực tiếp giết người. Nên không người nào dám suy đoán trong lòng hắn đang nghĩ gì, người hầu hạ hắn, trong lòng càng sợ hãi.
Bất quá Tô Đường lại cực kỳ bình tĩnh, khi hôm qua vừa bước ra, nàng cảm thấy hắn không còn điều tra những sự tình lúc trước nữa, hẳn sẽ không muốn tính mạng của nàng.
“An khanh hôm nay quỳ, có vẻ tiến bộ hơn so với hôm qua.” Tần Lệ chậm rì rì nói, lúc này mới cho nàng đứng lên.
Tô Đường quỳ lâu, lại thêm việc sáng chưa ăn sáng, đột nhiên đứng dậy, trước mắt liền biến thành màu đen. Nàng miễn cưỡng ổn định lại thân thể, lại nghe trên đỉnh đầu vang lên từng trận cười lạnh.
“Thân thể của An khanh, còn mảnh mai hơn nữ tử. Qùy một hồi lâu, ngay cả đứng cũng không vững, ngươi nói nếu như trẫm nghiêm khắc hơn, có phải mạng ngươi cũng không có a.”
Hắn bâng quơ nhẹ nhàng nói, nhưng Tô Đường cảm thấy kẻ điên này sẽ không đi theo lẽ thường.
Kết quả là, nàng không hề nghĩ ngợi, tiếp tục quỳ xuống, đầu gối hẳn đã tê lại, bất quá nàng đã che chắn cảm giác đau, cho nên không có cảm giác gì.
“Thân thể thần yếu ớt, làm Hoàng Thượng lo lắng, là thần không phải.”
Tần Lệ không nghĩ tới nàng thật đúng là dám nói, hắn châm chọc mỉa mai nói, lại bị nàng trực tiếp nói thành lo lắng.
Hắn còn muốn làm khó nàng, chỉ là nhất thời không tìm được phương pháp thích hợp, cho nên ngày nào cũng gọi nàng đến trước mặt mình.
Khi hắn không ngừng tìm kiếm tin tức trong kinh thành, thì mới biết nơi nơi đều có một thế lực nào đó trong bóng tối nắm giữ. Nếu thật là nàng, trốn dưới mí mắt mình cũng có khả năng.
Nghĩ tới vậy, hắn đột nhiên nheo hai con mắt lại. Hắn chưa bao giờ đem đám huynh đệ kia của mình đặt trong mắt, bởi vì quá rác rưởi, không đáng nhắc tới, nhưng nếu là nàng, chính mình đem nàng bức nóng nảy, sẽ làm sự tình tới đâu nha?
Tần Lệ cho là mình đã tìm được tình địch, đột nhiên nảy ra hứng thú, hai tròng mắt đen kịt, bỗng lóe lên vài phần tăm tối.
Tô Đường bỗng rùng mình một cái, có cảm giác giống như bị một mãnh thú đang theo dõi, không có chỗ nào trốn.
Nàng nhíu mày, vừa định cất tiếng nói, ai ngờ, Tần Lệ không biết phát điên cái gì, đột nhiên đi về phía nàng, đem nàng đỡ lên.
“Nếu biết trẫm lo lắng, làm sao lại tùy hứng đến đồ ăn sáng cũng không ăn.” Hắn cười nói, sau đó cho người chuẩn bị thiện.
Đột nhiên lại được quan tâm như vậy, cộng với nụ cười quỷ dị kia của hắn, Tô Đường cảm thấy da đầu mình tê dại.
Cẩu Hoàng Đế có âm mưu gì đây?
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, nhưng Tô Đường nhìn những món ăn ngon được bày trên án kỹ, đột nhiên hết muốn ăn.
Tần Lệ ngồi một bên, thấy nàng không dao động, nhướng mày, “Không thích sao?” Hắn hỏi mà không thấy người đáp lại, chỉ nhàn nhạt nói, “Hôm nay món ăn Ngự Thiện Phòng ai làm, đều kéo ra ngoài chém.”
Tô Đường cảm thấy điên rồi, nàng chỉ do dự chớp mắt một cái, cảm thấy Hoàng Đế bỗng nhưng rất dễ nói chuyện, không chừng trong đồ ăn có bỏ gì đó. Hạ độc thì không hẳn, nàng cũng không sống được bao lâu nữa, có thể tính tình hắn ác liệt, vạn nhất cho người động tay vào nguyên liệu món ăn, tỷ như nhưng viên thịt nhỏ nhỏ đó, kỳ thật chính là làm từ thịt người, chờ nàng ăn xong, lại chậm rãi cùng nàng giảng giải.....
“Từ từ, thần chưa nói là thần không ăn, chỉ là....”
“Chỉ là cái gì?” Thanh âm Tần Lệ lành lạnh, nếu nàng nói không vừa ý, hắn liền đem nàng cùng đám Ngự trù kéo ra ngoài chém.
Tô Đường cảm thấy trên cổ lành lạnh, lúc trước còn cảm thấy chình mình sẽ không chết, nhưng tưởng tượng khi hắn nổi cơn điên, không chừng liền không kiên nhẫn tìm tòi nghiên cứu nàng, liền đem nàng làm thịt.
“Hoàng Thượng chưa động đũa, thần nào dám ăn trước.”
Tính tình nàng khá tùy ý, tiên đế lúc trước tuy tồn phủng sát tâm, nhưng ít nhất vẫn đối nàng cực tốt, cho nên ngẫu nhiên trước mặt nàng lộ ra vài phần thật tình. Tỷ như lâu lâu tỏ ra đáng yêu, hoặc cư xử như tiểu oán giận thở phì phì, hoặc thoải mái cười to như tiểu hài tử.
Tần Lệ đã thấy qua nhiều người, duy chỉ có trước mặt vật nhỏ này, tựa hồ từ đầu đến chân, đều là như thế. Mọi người đều muốn sinh tồn, làm gì có ai thiên vị cho nàng nhiều quá như vậy.
Hắn nhìn nàng, nắn vuốt ngón tay, cuối cùng cầm đôi đũa, trực tiếp gắp miếng thịt viên nhỏ vào trong miệng, cười nhạt nói: “An khanh khi nào lại xa cách với trẫm như vậy a.”
Đồ ăn trong Ngự Thiện Phòng chủ yếu là phục vụ Hoàng Thượng, ai cũng không dám qua loa, cho nên tiểu thịt viên này vị rất ngon, nhưng trước mắt Tô Đường, mỹ vị gì đó đều nếm không ra.
Không phải, người này lật mặt quá nhanh a, hôm qua còn hận không thể chém chết nàng, hôm nay liền tươi cười xáng lạn, huống chi, nàng khi nào thân cận với hắn!?
Nàng chậm rì rì nhai kỹ nuốt chậm miếng thịt viên, cũng không định mở miệng khen ngon, chỉ định qua loa mà nuốt xuống. Nhưng Tần Lệ lại hỏi: “Thịt này ăn ngon không?”
Tô Đường gật đầu.
“Nếu ăn ngon, vậy ngươi đút ta đi.” Nói xong, hắn buông đôi đũa xuống.
(tấu chương xong)
__________
Đã beta