Đi vào là một tiểu đội dị năng gồm ba người.
Đi đầu là một người đàn ông to quan nhìn có vẻ không dễ chọc, anh ta tuần tra xung quanh một chút rồi tùy tiện ngồi xuống “Nơi này tuy nhìn có chút rách nhát nhưng đúng là không tồi”
Hai người còn lại cũng ngồi xuống theo, trong đó có một người nói “Lão đại, em phát hiện phụ cận đến một con tang thi cũng không có, có phải có vấn đề gì không?”
Một người khác khịt mũi khinh thường cậu ta “Có thể có vấn đề gì, cho dù có vấn đề thật thì lấy thực lực của chúng ta còn sợ cái gì, huống chi lấy thực lực lão đại bây giờ, tang thi cấp ba cũng chẳng là vấn đề”
Năng lực của mấy dị năng giả này có thể coi như là xuất sắc trong xuất sắc, bằng không cũng sẽ không to gan đi vào trung tâm thành phố nơi có nhiều tang thi nhất.
“Em tìm xem nơi này có thứ gì tốt” Trong đó có người nhìn thấy nơi này tuy có chút rách nát nhưng bày biện không tồi, trên mặt đất cũng có nhiều đồ vật nằm rải rác.
Người đàn ông to con và một người khác biết rõ cậu ta có tật xấu đều muốn lấy sạch sẽ đồ vật nhưng cũng không phản đối, huống chi tìm được thứ gì tốt đối với đội ngũ họ cũng có thể nói là như hổ thêm cánh.
Chỉ là Thẩm Mộc Bạch nơi này lại không dễ chịu, cô ép sát người vào mặt sau cánh cửa, nội tâm cầu nguyện mình sẽ không bị phát hiện.
Nhưng sao có thể? Nơi này tuy lớn nhưng cái người đàn ông kia xoay đông xoay tây không bỏ lỡ bất kì góc nào, Thẩm Mộc Bạch rất nhanh đã bị phát hiện.
“Lão...Lão....Lão đại, nơi này có một cô gái!!” Người đàn ông lật ván cửa ra làm lộ hơn phân nửa người Thẩm Mộc Bạch, tựa hồ bị khiếp sợ, cậu ta trừng mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch, lúc nói chuyện cũng có chút không chậm chạp.
Thẩm Mộc Bạch cái khó ló cái khôn, nhét túi thịt bọ cất giấu bên người vào tay đối phương vẻ mặt chân thành tha thiết nói “Đại ca, tôi không đoạt vật tư nơi này cũng các anh, tôi đi tìm chỗ khác” Nói xong đi nhanh đến cửa lớn.
Vẻ mặt người kia mộng bức nhìn túi khô bò trong tay, rồi lại nhìn đống lớn vật dụng hằng ngày mình tìm được, trong lòng buồn bực nói, mình sao lại không tìm được đồ ăn.
Người đàn ông to con trừng mắt liếc thủ hạ ngu xuẩn của mình, híp mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch sắp đi ra khỏi cửa “Đứng lại!”
Thẩm Mộc Bạch quay đầu hỏi, lộ ra một nụ cười hiền lành “Xin hỏi còn có chuyện gì sao? Đồng đội tôi còn chờ tôi về ăn cơm”
Người đàn ông bên cạnh nghe được hai chữ đồng đội thần sắc có chút chần chờ, thấp giọng nói “Lão đại, cô ta.....”
Người đàn ông to con vẫy vẫy tay với anh ta, nhìn Thẩm Mộc Bạch nói “Gấp cái gì, chúng tôi còn có chút việc nói với cô”
Ngay lúc đó, Thẩm Mộc Bạch cũng phát hiện người đàn ông kia cũng tới gần mình.
Thực lực ba dị năng giả này không thấp, Thẩm Mộc Bạch trong lòng biết mình chạy không được, chỉ có thể đi đến.
Người đàn ông to con kia nhìn tuy cao lớn thô kệch nhưng tâm tư lại cẩn thận hơn rất nhiều so với hai người kia “Đồng đội cô sao lại không ở bên cô?”
Đối mặt với cái sắc bén của người đàn ông, Thẩm Mộc Bạch mặt không đổi sắc nói “Đội ngữ tôi có thói quen phân công”
Người đàn ông to con rõ ràng còn có điều hoài nghi cô “Vậy cô vì sao lại muốn trốn?”
Thẩm Mộc Bạch nói “Đương nhiên là phải trốn rồi, tận thế đều không phải toàn thế sao”
“Lão đại” Người lúc trước phát hiện Thẩm Mộc Bạch đưa khô bò tới trước mặt người đàn ông to con “Cô ta cho tôi cái này, khô bò hehehe”
Hỏng rồi, Thẩm Mộc Bạch trong lòng rơi lộp bộp một tiếng