Editor: Ly
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Lý cô cô vừa mới căn dặn Phù Gia không được tới gần đứa con của yêu quái, thì buổi tối Phù Gia đã vác túi to túi nhỏ đến nơi ở của yêu quái.
Dịch Yếm đã quen với việc chờ đến tối muộn, nghe thấy tiếng động, hắn lập tức ra cửa đón Phù Gia.
Thấy Phù Gia khiêng thùng nước vác cái xẻng, hắn hết sức ngạc nhiên: “Tỷ lấy đâu ra mấy thứ này vậy.”
Phù Gia: “Trộm.”
Dịch Yếm:...
Lá gan của cung nữ này lớn ghê đó!
Gió xuân thổi qua, tuyết tan, những ngọn cỏ trồi lên, sân trong lãnh cung rất lớn, nhưng cũng có rất nhiều cỏ dại, cộng thêm không có ai quét dọn, nơi này quả thực là thiên đường dành cho cỏ dại.
Muốn sửa đất hoang thành thổ nhưỡng thì phải xới tung đất cả viện lên, thanh lý đống rễ cây này.
Đây là một việc rất vất vả, Phù Gia nghĩ đến chuyện cày đất bằng cuốc thì đã muốn buông bỏ, quá mệt mỏi.
Nhưng rau dưa trái cây đã cổ vũ Phù Gia.
Đêm hôm khuya khoắt, Phù Gia ở trong sân cuốc từng cuốc xới đất lên, Dịch Yếm theo sau Phù Gia, nắm rễ cây từ trong đất kéo ra ngoài.
Phù Gia nói: “Cực nhọc trong hai đêm thôi, đợi khi trồng được sẽ không vất vả vậy nữa.”
Dịch Yếm ừ một tiếng, vốn dĩ hắn không ngại khổ.
Phù Gia nhìn Dịch Yếm nghiêm túc làm việc, rõ ràng là hoàng tử, lại lao động cực khổ như cung nữ hạ đẳng ở Dịch Đình.
Có thể là hắn không cần phải làm để sống, nhưng chắc chắn hắn sẽ không có cơm ăn.
Phù Gia cũng không muốn nói với hắn thân thế gì cả, dù sao hoàng đế cũng đã bỏ đứa con trai này, đến cả ngọc điệp còn chưa ban (đoạn này mình không hiểu ngọc điệp là gì, hình như là hoàng đế sẽ ban tên cho con hay là nhập hộ tịch sao ấy?), không tính là người hoàng thất đi.
So với thái giám thì tốt hơn chút, ít nhất thì cơ thể còn nguyên vẹn, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Đến khi trời gần sáng, Phù Gia vội vàng đi về, ngày hôm sau một bộ dạng ủ rũ, tinh thần uể oải, tìm cơ hội chợp mắt một lúc, Lý cô cô đi thẳng vào vấn đề hỏi Phù Gia: “Trương ma ma cảm thấy không khỏe, muốn ngươi đi xem thử.”
Phù Gia chưa kịp nói gì, hệ thống lập tức nói: “Bọn họ nghi ngờ y thuật của ngươi, đoán ngươi là người hạ độc Lý cô cô.”
“Cô cứu được Lý cô cô, Lý cô cô quay đầu đã móc nối với Trương ma ma, giận ghê nơi.”
Phù Gia: “Hệ thống, sao đột nhiên ngươi trở nên thông minh vậy.”
Hệ thống: “Đó là điều chắc chắn.” Quét ở nơi lớn như vậy, đơn thuần là vô tình quét được thôi.
Hệ thống: “Hay là cô viện đại một lý do nào đó thoái thác đi.”
Phù Gia gật đầu, nói với Lý cô cô: “Được rồi, để ta xem thử.”
Hệ thống:...
May là mình không thở được, bằng không với khẩu khí này chắc thở không ra hơi mất.
Sao lại đâm đầu vào chỗ chết vậy trời.
Lý cô cô đưa Phù Gia đến phòng Trương ma ma, Trương ma ma nghe thấy tiếng mở cửa, liền kêu ai da chu choa, giống như thật sự rất khó chịu rất đau đớn.
Trương ma ma nói với Phù Gia: “Hồng Uyên ơi, Hồng Uyên mau tới đây xem lão già ta một chút, khó chịu quá đi thôi.”
Phù Gia ngồi xuống, xắn tay áo lên, động tác rất chậm, vừa xắn vừa hỏi: “Chỗ nào thấy khó chịu?”
Trương ma ma đảo mắt: “Ở đâu cũng thấy khó chịu, cả người không thoải mái.”
Phù Gia: “Khó chịu như nào?”
Trương ma ma: “Đau toàn thân, hít thở không thông, đầu đau như muốn vỡ ra, bụng cũng đau nữa.”
Phù Gia nhíu mày: “Nghiêm trọng vậy, không cứu được đâu, chờ chết đi.”
Khuôn mặt Trương ma ma và Lý cô cô cứng đờ, nhất là Trương ma ma, vẻ mặt cực kỳ khó coi, trông chẳng khác gì thật sự bị bệnh.
Hệ thống:...
Biểu cảm hệ thống như thỏ Tuzki tang thương ngã gục dưới ánh đèn, ký chủ của nó cũng không cứu được, chỉ có thể chờ chết thôi.
Lý cô cô nói: “Ngươi bắt mạch thử xem.”