Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 112: Chương 112




Vẻ mặt Phù Gia ngờ vực, trong giọng cô chứa đầy sự nghi ngờ, khó tin: “Không thể nào, không phải thật sự có người cảm thấy khó khăn khi mô phỏng chữ đó chứ, chẳng phải việc mô phỏng chữ rất dễ dàng sao?”

Dịch Yếm nghe thấy giọng cô, nàng thật sự ngờ vực, không có âm dương quái khí, nhưng nghe thì cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Phù Gia cổ vũ Dịch Yếm: “Nào, ngươi viết lại đi.”

Dịch Yếm mím môi, khó khăn viết thêm một chữ, méo mó cong vẹo, tạm nhìn ra là chữ gì, nhưng so với bảng chữ mẫu thì vô cùng khác biệt.

Nhìn Dịch Yếm viết chữ, Phù Gia lâm vào trầm mặc: cái này…

Phù Gia: “Trông không đúng lắm, ngươi viết lại đi.”

Dịch Yếm:…

Dù có viết nữa cũng y vậy thôi.

Dịch Yếm đặt bút xuống: “Ta không viết nữa.” Liên tiếp thất bại.

Phù Gia không ép buộc: “Thôi được rồi, ta về đây.”

Phù Gia không hề cảm thấy mình đã đả kích trái tim mỏng manh yếu đuối của đứa trẻ, cô mang theo tâm lý không chút gánh nặng rời đi.

Dịch Yếm nhìn tờ giấy trên bàn, sau đó cầm chữ viết của Phù Gia lên, mặt mũi vô cùng nghi ngờ, tại sao chữ của nàng lại đẹp như vậy, mô phỏng giống đến thế được.

Nhưng lại không biết chữ, chẳng lẽ nàng giả vờ.

Nhìn chữ mình viết, Dịch Yếm cau mày thở dài, cất tờ giấy vào, bây giờ hắn không nên viết lên giấy, rất lãng phí.

Dịch Yếm đau lòng vô cùng, dùng một tờ thì sẽ ít đi một tờ, hắn cầm bút, viết chữ lên đằng trước và mặt sau tờ giấy đã dùng qua, ngay cả góc giấy cũng không chừa.

Dịch Yếm nhìn chữ của mình, thở dài. Còn sao nữa, luyện tập nhiều hơn chứ biết sao giờ.

Thật sự hắn không muốn đối mặt với biểu cảm khó hiểu, ngờ vực của Hồng Uyên.

Dịch Yếm xoa xoa đôi mắt chua xót, cất giấy, bút mực quý giá vào trong ngăn tủ, bò lên giường ngủ. Tuy bị đả kích một phen, nhưng khi Dịch Yếm nằm trong phòng không có vách ngăn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Hắn vui đến siết chặt nắm đấm mới có thể kiềm được sự vui sướng, hắn nhào vào trong chăn bông, lăn qua lăn lại trên giường, cực kỳ vui vẻ.

Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là ngày mà hắn vui nhất.

Hắn giống với đám hoàng tử trong Thái Học, bọn họ có sư phụ, bên người hắn cũng có Hồng Uyên.

Trong khoảng thời gian Hồng Uyên không tới, Dịch Yếm tự mình lấy bút lông chấm nước luyện chữ, khi thấy bút rụng lông, có khả năng sẽ bị trọc lóc, Dịch Yếm liền đau lòng, nhanh chóng lấy dao mài nhọn khúc gỗ nhỏ, tập viết chữ trên đất mềm.

Lần tới Phù Gia đến, thấy Dịch Yếm viết chữ cho mình xem, cô gật gù: “Cũng được đó, ta đã nói rất dễ mà.”

Khuôn mặt cô nghiêm túc, không có vẻ giễu cợt hay âm dương quái khí, cô thật sự cảm thấy nó rất đơn giản, dùng não nghĩ thôi cũng đã thấy dễ.

Sắc mặt Dịch Yếm cứng đờ, như thể đang đeo một cái mặt nạ trên mặt, hắn xoa xoa đầu ngón tay cứng ngắc của mình, hắn phải nói rất đơn giản sao?

Dịch Yếm chắp tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Quả thật rất đơn giản.”

Từ đầu tới cuối chẳng dễ dàng gì, hắn luyện được chữ nhưng rất vất vả, ngón tay tê cứng hết, tay cũng không giơ nổi.

Thế nhưng dù có gian nan, trong lòng hắn vẫn thấy vui, cực kỳ vui.

Phù Gia để lại chút đồ ăn, vừa định đi, Dịch Yếm lập tức nói: “Tỷ có muốn ở lại chút không, dưa hấu trong sân đã nở hoa.”

Phù Gia: “Ai nha, mùa hè sắp tới rồi ư.” Mùa hè mà ăn dưa hấu thì quá đã, ngọt đến tận xương.

Phù Gia đứng trong sân, một màu xanh tươi tốt, giá dưa chuột đã ra những trái dưa chuột bé nhỏ, giàn nho cũng xanh tươi, bên dưới còn có một cái ghế nằm, đêm hè nằm hóng mát thì sướng cực.

Đã có sự thay đổi vô cùng lớn a~ nội tâm Phù Gia vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.