Ngòi bút sạch sẽ, không dính một giọt mực.
Tam hoàng tử xoay bút, bút trực tiếp rơi ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt Tam hoàng tử chán nản, thoáng nhìn phu tử, thừa dịp phu tử không để ý, hắn nhoài người ra cửa sổ nhìn, vừa đúng lúc bắt gặp một đôi mắt kinh hãi.
Tam hoàng tử Dịch Diệu thấy đứa trẻ định chạy ăn mặc đơn sơ, chắp vá, không phải thái giám cũng không phải cung nữ.
“Tiểu tặc kia, định chạy đi đâu hả.” Hắn lập tức nhảy ra cửa sổ, bắt được Dịch Yếm đang chạy trốn.
Mọi người trong phòng đều bị kinh động, nhao nhao nhìn ra bên ngoài, phu tử giận đến nỗi hàm râu bay lên, trợn mắt, nhưng đành bất lực.
Dịch Yếm gầy yếu bị Dịch Diệu xách lên, một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, vả lại còn suy dinh dưỡng, sao là đối thủ của Dịch Diệu chứ.
Khuôn mặt Dịch Yếm vô cùng trắng bệch, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, thôi toang, chết chắc rồi.
Bị bắt được, cái mạng này của hắn cũng không còn.
Dịch Diệu cầm sợi dây thừng mà tiểu thái giám thân cận tìm được, mặc kệ Dịch Yếm vùng vẫy, hắn trực tiếp trói Dịch Yếm lại.
Trói lại thì không thể chạy được nữa, mọi người đều bị đứa trẻ này thu hút sự chú ý.
Thái tử nhìn đứa nhỏ gầy gò, vô thức nhíu mày, nói: “Tam đệ, nó chỉ là một đứa bé, đệ không cần phải trói lại như vậy.”
Chẳng ai thấy lạ khi nghe Thái tử nói thế. Dù sao bản tính Thái tử chính là vậy, nhu nhược, tuy sinh ra trong hoàng tộc, nhưng chẳng khác gì Phật tử, lúc nào cũng bày ra bộ dáng trách trời thương dân.
Có người tin, cũng có người không tin, Thần Đế cũng bất lực, có nói thêm bao nhiêu lần nữa, Thái tử cũng bày ra vẻ mặt bình thản như chết, không vui không buồn.
Khiến người khác tức chết.
Dịch Diệu: “Ai da, Thái tử điện hạ, tên tiểu tặc này vừa nhìn đã biết không đơn giản rồi, để ta nghiệm thân hắn thử.” Vừa nói hắn vừa cởi quần áo Dịch Yếm.
Dịch Yếm sợ ngây người, liều mạng dùng chân đá mấy cái vào tay Dịch Diệu.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt coi trò vui, thái giám bên người Dịch Diệu lập tức nói: “Chủ tử, để nô tài làm đi ạ.”
Chủ tử của hắn thật sự muốn làm loạn lên mà.
Dịch Yếm không muốn bị sờ soạng, bị bắt được rồi, vậy thì để thân phận của hắn phơi bày ra ánh sáng đi, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Ta là Dịch Yếm.”
Dịch Yếm?
Dịch Yếm là ai?
Qua một lúc, tên thái giám định nghiệm thân hắn mới phản ứng lại, hắn (thái giám) hoảng sợ, sau đó nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh sợ.
Tam hoàng tử bất mãn mà nhìn hắn: “Gì vậy?”
Thái giám nhắc nhở nói: “Điện hạ, hắn, hắn là con của yêu quái đó.”
Ấy chà, đứa con của yêu quái ư!
Có thể bọn họ không biết Dịch Yếm là ai, nhưng cái tên đứa con yêu quái lại cực kỳ nổi tiếng.
Ánh mắt ôn hòa của Thái tử cũng nhìn sang Dịch Yếm.
Những người khác lùi về sau mấy bước, cách xa Dịch Yếm một chút, nhìn hắn với đủ loại ánh mắt kỳ lạ.
Có tò mò, có sợ hãi, có kinh ngạc……
Những cảm xúc khác nhau lan tỏa trong bầu không khí yên tĩnh.
“Nghe nói con trai yêu quái xuất hiện ở Thái Học…”
“Bây giờ đã bắt được đứa con của yêu quái, chắc chắn sẽ bị thiêu chết.”
Đột nhiên Dịch Yếm xuất hiện, giống như bất thình lình quăng một cục đá lớn vào trong nước, những cơn sóng rào rạt bắn tung tóe.
Phù Gia bắt lấy một tên thái giám đang vội vàng, hỏi: “Ngươi nói cái gì, gì mà con trai yêu quái vậy?”
Thái giám nói: “Con trai của yêu quái chạy ra lãnh cung, bị Tam hoàng tử bắt được, bây giờ đang ở Thái Học đó.”
Phù Gia không khỏi buồn bực, sao tự nhiên Dịch Yếm lại chạy đến Thái Học, không lẽ lúc đi dự thính bị bắt được.
Trong cung, Dịch Yếm không hề có cảm giác tồn tại, toàn là truyền thuyết về hắn, thế nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác. Ở trong lãnh cung, sẽ chẳng ai để ý cả, cho dù là sống hay chết.