Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 121: Chương 121






Phù Gia hái vài trái dưa chuột ngoài sân, chuẩn bị làm dưa chuột trộn(1), sẵn lấy chút tỏi, làm món dưa chuột tỏi băm (2).

Không có món chính, Phù Gia chỉ đành bào chút khoai tây, nhưng khoai tây còn bé, nhỏ xíu bé tí, Phù Gia bào mấy cái đã thấy đau lòng.

Còn chưa lớn, không ăn.

Chuyển bếp lò vào trong sân, Phù Gia ném một miếng thịt khô vào nồi hầm, bỏ thêm chút rau khô vào.

Dịch Yếm thấy túi đồ của nàng y như túi thần kỳ vậy, cái gì cũng có, hắn hỏi: “Tỷ lấy cái này đâu ra vậy.”

Phù Gia: “Người khác cho, quà chuyển nhà.”

Dịch Yếm phát hiện một chuyện: “Hình như tỷ rất được chào đón ở Dịch Đình?” Tại sao còn muốn tới đây.

Phù Gia chép miệng: “Cũng tạm.” Ngoài khoảng thời gian giã gạo ra, hình như cũng không bị ăn hành lần nào.

Người ở Dịch Đình khá tốt.

Chẳng qua cuộc sống khổ cực, tất cả đều bị điều kiện sống tàn phá đến nỗi khuôn mặt hốc hác thôi.

Thịt khô hầm với rau khô sẽ tạo ra mùi hương thơm lừng, sau khi chậm rãi tỏa ra mùi thơm, thì ném mấy củ khoai tây tròn vào trong.

Hai người ngồi quanh bếp lò ăn, Phù Gia thở dài một hơi: “Đây là cuộc sống mà ta muốn.” Sung sướng gì đâu.

Ăn cơm xong, Dịch Yếm chủ động đi rửa chén nồi, một đứa trẻ bảy tám tuổi loay hoay lấy nước từ trong giếng, sau đó đổ nước từ thùng gỗ ra để rửa chén.

Phù Gia bước tới, Dịch Yếm nói: “Để ta rửa là được.”

Phù Gia: “Ngươi rửa đi, ta có vài điều muốn nói với ngươi.” Quả là một cậu bé ngoan.

Phù Gia: “Ngày mai ngươi đi Thái Học, chắc chắn sẽ bị người khác ức hiếp.”

Dịch Yếm cúi đầu, hắn đã sớm biết đi Thái Học sẽ khó mà được học hành yên ổn.

Chắc chắn Tam hoàng tử sẽ ra tay, nhưng hắn không muốn Hồng Uyên lo lắng, nói với Phù Gia: “Ta sẽ chịu đựng, không sao đâu, có thể tới Thái Học học ta đã vui lắm rồi.”

Vẻ mặt Phù Gia khó hiểu: “Chịu đựng cái gì, sao phải chịu đựng chứ?”

Dịch Yếm: “… Không chịu đựng thì có thể làm gì được?” Hắn không thể làm được cái gì cả.

Ở trong hoàng cung này, hắn là kẻ đáng ghét nhất, không có ai có thể dựa dẫm vào, chỉ có một mình.

Bây giờ có Hồng Uyên, nhưng Hồng Uyên chỉ là cung nữ. Ở trước mặt quyền thế, ngay cả sức đấu tranh cũng không có.

Hắn không thể làm gì ngoài việc nhẫn nại.

Phù Gia nhìn Dịch Yếm với ánh mắt căm lặng, khiến Dịch Yếm không biết có phải mình đã nói sai gì không.

Phù Gia nói: “Ngươi vẫn là một đứa trẻ, bị người ta đánh, bị người ta bắt nạt, nhất định phải khóc biết không, kìm nén trong lòng khó chịu lắm đó.”

Biểu cảm Dịch Yếm vừa cứng đờ vừa khó tin: “Khóc sao???”

Trong hoàng cung này, nước mắt xài được à?

Nếu hắn không phải đứa con yêu quái, có lẽ sẽ dùng được, nhưng tiếng khóc của hắn chỉ khiến người khác thêm khinh thường, ghê tởm.

Phù Gia nói: “Chúng ta đánh không lại bọn họ, chỉ có khóc mới xoa dịu được tâm tình buồn bực của mình, nếu không sẽ kìm nén đến bực bội đó.”

“Có vài người thích thấy người khác khóc, vậy chúng ta khóc cho hắn xem. Khi hắn đạt được mục đích rồi sẽ cảm thấy nhàm chán, tẻ nhạt.”

Dịch Yếm nở nụ cười giả trân: “Ta biết rồi.”

Đương nhiên là không khóc rồi.

Phù Gia nói với Dịch Yếm: “Ta có chuẩn bị cho ngươi một cái cặp.” Trong nhà có trẻ nhỏ đi học, không thể không có cặp được.

Trong mắt Dịch Yếm lấp lánh tia sáng, từ ngày mai cuộc sống ở trường sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Phù Gia đưa Dịch Yếm xem cái tay nải nghiêng vẹo. Dịch Yếm thấy màu đỏ, màu xám được khâu lại với nhau ở tà tay nải, về phần màu đỏ thì được thêu uyên ương.

(1) Dưa chuột trộn



(2) Dưa chuột tỏi băm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.