Quả thật là một vũ khí có ích!
Sau này, nước mắt chính là một bộ mặt của hắn.
Trong Điện Thái Cực, Thần đế giải quyết xong tấu chương, day day ấn đường, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi An Bác Đạt: "An Bác Đạt, ngày đầu tiên nó đi học có chuyện gì xảy ra không?"
Điện Thái Cực đèn đuốc sáng trưng, không thấy bóng hình nào phản chiếu trên tường, biểu cảm Thần đế hờ hững, không nhìn ra tâm trạng của hắn, giống như vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi.
Đôi lúc An Bác Đạt cũng không đoán được suy nghĩ của vị chủ tử này, theo lý mà nói, chuyện của Gia phi đã khiến người (Thần đế) chán ghét, nhưng An Bác Đạt kể mọi chuyện xảy ra hôm nay ra mà không nghiêng về bên nào hay bất kỳ suy nghĩ chủ quan gì.
Thần Đế nghe, cau mày: "Đứa nhỏ Diệu nhi này."
Có thể Thần đế không nhận con, nhưng nó vẫn là huyết mạch hoàng thất, Dịch Diệu đối xử với đệ đệ mình như vậy.
Đây là anh em bất hoà, huynh đệ tương tàn, không phải là chuyện mà hoàng đế muốn thấy.
Hắn có thể không có tình cha con với Dịch Yếm, nhưng là anh em với nhau, Dịch Diệu làm vậy khiến Thần đế rất không hài lòng.
Nói trắng ra, đó là tiêu chuẩn kép*, chuyện ta làm được, thì ngươi không được làm.
*Tiêu chuẩn kép: là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một. Một tiêu chuẩn kép có thể dễ dàng phân biệt với hình thức thể hiện, như việc một số việc được xem là hoàn hảo và tuyệt vời nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kỵ nếu do nhóm người khác làm. Vì thế nó được xem như một loại thành kiến và không công bằng về mặt c. (nguồn: vi.wikipedia.org)
An Bác Đạt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, từ đầu đến cuối không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, chuyện giữa các hoàng tử với nhau không phải là chuyện mà một nô tài như hắn có thể xen vào.
Thần Đế cau mày: "Sao còn khóc nữa chứ." Giọng điệu hắn tỏ ra bất mãn, đại khái là cảm thấy với thân phận của Dịch Yếm thì không nên vứt hết mặt mũi khóc lên, làm trò trước mặt nhiều người như vậy. truyện tiên hiệp hay
Thần Đế không hài lòng với cả hai, để người khác xem hoàng thất như trò cười.
Thần Đế nói: "Không tới cung của Quý phi, đi chỗ Dung phi."
Ngay lập tức, An Bác Đạt nghe theo đáp lời, bố trí bên dưới, theo Thần đế tới cung của Dung phi.
Mặc dù khoảng thời gian trước Dung phi mất đi hoàng tự (con vua), nhưng vẫn được sủng ái như cũ, đồng thời hoàng đế cũng không hài lòng với Tam hoàng tử, nên giận chó đánh mèo lên mẫu phi của Tam hoàng tử là Quý phi nương nương.
Ây da hiểu rồi, xem ra trong lòng Thần đế vẫn còn nhớ tới đứa trẻ kia.
E rằng đã có chút nghi ngờ về chuyện năm đó.
An quý phi chờ Thần đế tới, một bàn thức ăn, mặc y phục đã huân hương, trang điểm xinh đẹp, vô cùng mê hoặc lòng người chờ Thần đế.
Cuối cùng biết, không tới, tới chỗ Dung phi.
Suýt chút nữa An quý phi đã bẻ gãy móng tay được chăm sóc tỉ mỉ, con tiện nhân Dung phi, ngươi hớt tay trên của ta chứ gì.
Một ả tiện nhân ngay cả con còn sinh không được, vậy mà dám giành người với nàng.
Hiếm khi Thần đế không cho nàng mặt mũi như vậy, chắc chắn là có ẩn tình. An quý phi giận đến mặt mũi dữ tợn, sau đó nàng sờ mặt mình, sờ đến nếp nhăn, lập tức không dám giận nữa.
"Ngươi đi hỏi An Bác Đạt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" An quý phi căn dặn nha hoàn.
Nha hoàn lập tức đi ra ngoài, qua một lúc mới quay lại: "An Bác Đạt nói, chuyện mà Tam hoàng tử làm hôm nay khiến hoàng thượng không vui."
An quý phi cau mày trong vô thức: "Ra là chuyện này, chẳng qua chỉ là đứa con yêu quái, sao hoàng thượng lại không cho ta mặt mũi chứ."
Nha hoàn nói: "Tam hoàng tử với đứa con yêu quái là huynh đệ." Là huynh đệ đó, cho dù là con của yêu quái hay là thứ gì khác, hắn thật sự vẫn là con của hoàng đế.
An quý phi: "An Bác Đạt nói vậy à?"
Nha hoàn gật đầu.
Xem ra tặng quà cho An Bác Đạt có ích thật, An quý phi hít thở sâu: "Đợi ngày mai nói với Diệu nhi một tiếng, Diệu nhi của ta là đồ sứ tinh xảo, mà đứa con yêu quái kia chỉ là một cục đá ngu dốt, không cần phải tiếp xúc với cục đá thấp hèn đó, làm ô uế bản thân."
Nếu An Bác Đạt không nhận đồ của nàng, vậy chắc chắn đó là chuyện lớn, nếu đã nhận, chứng minh chuyện đó chẳng phải chuyện gì lớn lao, chẳng qua là hoàng đế tức giận thôi.