Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 12: Chương 12




Bây giờ Lộ Thiệu Quân thấy được cảnh sát, Lộ Thiệu Quân buột miệng thốt ra: “Cô tính kế tôi?”

Vệ An Huyên như bị sét đánh, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt giải thích: “Tôi không có, không phải tôi.”

Lộ Thiệu Quân khách khí nói với cảnh sát: “Tôi có thể mặc quần áo trước không, sẽ ra liền.”

Chút mặt mũi này vẫn phải cho, cảnh sát rời khỏi phòng. Lộ Thiệu Quân bắt đầu mặc quần áo, thân thể hắn lắc lư, tay chân mềm nhũn, ngón tay không có chút sức lực, quần áo từ trong tay rơi xuống.

Quá mệt mỏi, hao phí thể lực. Chuốc thuốc tương đối mạnh, nên hiện tại có thể nói Lộ Thiệu Quân một giọt cũng không có.

Vệ An Huyên ngập ngừng đưa tay đỡ Lộ Thiệu Quân. Lộ Thiệu Quân trực tiếp gạt tay nàng, uể oải quát: “Cút”

Bỗng chốc nước mắt Vệ An Huyên đua nhau tuông trào, đối phương tỏ thái độ lạnh nhạt chán ghét đã xé nát trái tim Vệ An Huyên. Cơ thể khó chịu khác thường khiến Vệ An Huyên không dám cử động quá nhiều, chỉ có thể nén xuống im lặng rơi nước mắt.

Lộ Thiệu Quân mặc xong quần áo, nhìn khăn trải giường trắng tinh nhiễm vệt máu đỏ thắm, hắn nhíu nhíu mày.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng. Một đạo ánh sáng chơt lóe lên giữa chậu cây xanh trên bàn trà, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy.

Một lát sau, có người lại đây mang camera đi.

Giám đốc Trương nhìn đoạn phim nhỏ, đắc ý cười ha hả: “Thật sự bất ngờ a, thế mà có cả cảnh sát tham gia, xem ra không phải chỉ có chúng ta nhúng tay vào chuyện của Lộ Thiệu Quân.”

Chuyện này chính là chuyện vui ngoài ý muốn, hắn làm như vậy là muốn đả kích hình ảnh Lộ Thiệu Quân một chút. Cách nhanh nhất và tốt nhất để đả kích hình tượng một người chính là tin tức về quan hệ bất chính.

Bây giờ còn vào cả đồn công an, không biết có ảnh hưởng tới công ty không nữa.

Quả thực là tên tiểu tử Lộ Thiệu Quân này quá ư là kiêu ngạo, hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt, chỉ muốn bọn họ ngoan ngoãn nhận tiền, không cho nhúng tay vào chuyện của tập đoàn. Chỉ lấy tiền thì có ý nghĩa gì chứ. Quyền lực mới là thứ đẹp nhất, nếu không tên Lộ Thiệu Quân sao lại muốn đoạt lại đống quyền lực kia chứ, muốn độc đoán đây mà.

Cảnh sát dẫn hai người tới đồn công an, dựa theo luật pháp mà hỏi quan hệ của hai người.

Lộ Thiệu Quân lâm vào bế tắc, nên giới thiệu quan hệ mình và Vệ An Huyên như nào đây?

Nhất là khi bọn họ đã làm ra chuyện này.

Vệ An Huyên ngồi bên cạnh Lộ Thiệu Quân, không nói một lời, tất cả đều nghe theo Lộ Thiệu Quân. Bất luận Lộ Thiệu Quân nói quan hệ của bọn họ như nào, Vệ An Huyên đều chấp nhận.

Không khí giữa hai người yên lặng đến nghẹt thở, cảnh sát lại hỏi: “Quan hệ hai người là gì?”

Trong lòng cảnh sát rất rõ ràng a!

Nghe nói vợ Lộ Thiệu Quân còn đang bị bệnh đó.

Trong lòng Lộ Thiệu Quân rơi vào thế khó xử, trả lời kiểu nào cũng có vấn đề. Nếu nói đây là tình nhân của mình, thì hắn là ngoại tình trong hôn nhân, sẽ bị ghi lại trong hồ sơ. Nhưng nếu nói không có quan hệ, chỉ là mối quan hệ bình thường, tình một đêm, thì cũng kết vào tội ngoại tình trong hôn nhân.

Càng không thể nói mình chơi...gái, đây là phạm pháp đó, vẫn sẽ bị ghi lại bên trong hồ sơ.

Lộ Thiệu Quân hít sâu nói: “Cô ấy, cô ấy là tình nhân của tôi.”

Vô luận nói kiểu nào, hắn đều đã ngoại tình.

Vệ An Huyên kinh ngạc nhìn về phía Lộ Thiệu Quân, hắn, hắn nói cái gì?

Hắn nói, mình là tình nhân của hắn?

Trong lòng Vệ An Huyên ngũ vị tạp trần, tức giận vì cô không có khả năng làm tình nhân của Lộ Thiệu Quân, nhưng lại có hơi cao hứng, cô cứ như một kẻ trộm đê tiện.

Cảnh sát hỏi Vệ An Huyên: “Hai người là mối quan hệ tình nhân sao?”

Vệ An Huyên gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.