Editor: Sam
Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh lẽo, âm u. Cả kinh thành chìm trong màu máu, mỗi ngày đều có những cái chết, mỗi ngày đều có người giết người.
Dân chúng trốn trong nhà, mặc kệ chuyện bên ngoài. Khi nào hết thức ăn, mới ra ngoài mua thêm.
Dù sao đó cũng là chuyện giữa hoàng đế với đám quý tộc, không liên quan gì tới bọn họ cả.
Điều khiến cho bá tánh vui mừng đó là, triều đình phát bông, nhìn những cục bông trắng phau họ liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Hoàng đế là một vị minh quân.
Là một vị hoàng đế bác ái.
“Bạo quân lấy lòng dân, chuyện này thì có ích gì chứ, lịch sử đều do người cầm bút viết lên.” Dù thế nào đi chăng nữa, ở trong lòng người đọc sách, hắn chính là bạo quân, và phải chấp nhận mang tiếng xấu này cả đời.
Nếu không các hoàng đế sau này sẽ học theo, không đặt danh dự của thế gia vọng tộc vào trong mắt. Hoàng đế không biết sợ các gia tộc là gì.
Các thế gia vọng tộc bị hoàng đế điên làm cho hoa mắt chóng mặt, loạn quyền đánh chết sư phụ già*.
*Loạn quyền đánh chết sư phụ già: đại khái là trong lúc giao tranh hỗn loạn, những cú đấm của kẻ gà mờ có thể đánh trúng/đánh chết sư phụ, người lão luyện.
Tên hoàng đế này hoàn toàn bỏ qua việc giữ cân bằng lợi ích và các quy tắc ngầm, đây là làm xằng làm bậy.
Phù Gia có nhiệm vụ mới, đó là đi nhân giống. Nhân giống hết số khoai ở trong hầm, sau đó đưa đến các nơi trong cả nước để gieo trồng.
Hệ thống kích động: “Nhanh lên, nhanh lên, có công đức, có công đức đó, có thể nói đây là bước tiến triển mới.”
Nó sắp khóc tới nơi, mấy năm im hơi lặng tiếng không chút tiến triển gì hết.
Phù Gia đề xuất: “Bệ hạ, hay là ta đến nhà kính gieo chút mầm. Đến lúc đó gửi những củ khoai tây đã nảy mầm đến các nơi khác, có sẵn minh chứng thì dân chúng mới tin tưởng.”
“Vả lại hiện giờ thường xuyên xảy ra bạo loạn, chúng ta cần phải càng thêm cẩn trọng.”
Dịch Hi cười một tiếng, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng: “Được, nghe theo tỷ tỷ.”
Phù Gia dẫn Nhạn Trúc với Phí Xuân đến trang viên. Phí Xuân có hơi do dự, không muốn đến trang viên cho lắm. Lý do là vì muốn ở lại theo dõi tình hình trong cung.
Lý do của Phí Xuân đó là: “Hồng Uyên tỷ, không lẽ tỷ không nhận ra, Thu Lộc rất thân thiết với bệ hạ sao. Nàng ta có mưu đồ xấu.”
Phù Gia:...
Người ta là một đôi, thân thiết với nhau là chuyện bình thường mà.
Nhạn Trúc đứng bên cạnh, nghi ngờ nhìn Phí Xuân, đợi đến lúc Phù Gia với Nhạn Trúc ra khỏi cung, lên xe ngựa, Nhạn Trúc mới nói với Phù Gia: “Hồng Uyên tỷ, ta cảm thấy Phí Xuân đã thay đổi, ánh mắt nàng nhìn bệ hạ rất lạ.”
Dịch Hi lớn lên đẹp mắt, lại còn là hoàng đế, chút tâm tư này của Phí Xuân cũng rất bình thường. Tuy rằng trong mắt Phù Gia, Dịch Hi là đứa nhỏ lạnh như băng, nhưng trong mắt người ngoài, hắn là tốt nhất.
Sam: ý PG là cơ thể DH không ấm áp, lúc nào cũng lạnh lẽo.
Phù Gia nói: “Nếu Phí Xuân thật sự có phúc phận đó, ít nhiều gì chúng ta cũng là bằng hữu lâu như thế, chúng ta nên chúc phúc cho nàng ấy.” Có điều, Phí Xuân không còn trong trắng nữa.
Dịch Hi là hoàng đế, đương nhiên phải có tam cung lục viện rồi.
Nhạn Trúc kinh ngạc nhìn Phù Gia: “Hồng Uyên tỷ, ngươi không để tâm chuyện này sao, không cảm thấy rất lạ à. Dù sao ta cảm thấy như bị phản bội vậy, nếu không có Hồng Uyên tỷ mang nàng ta rời khỏi Dịch Đình, thì hiện giờ nàng ta còn ở đó chịu khổ cực.”
Phí Xuân nhìn Thu Lộc không vừa mắt, chủ yếu là vì coi nàng ta (Thu Lộc) như tình địch.
Phù Gia: “Hèn chi lúc nào Phí Xuân cũng nhắc tới Thu Lộc trước mặt ta.”
Nhạn Trúc càng khó chịu: “Nàng ta muốn lợi dụng sự ảnh hưởng của người đối với bệ hạ đó. Suy cho cùng, Hồng Uyên tỷ mới là người được bệ hạ yêu thích.”
Đế vương kêu một tiếng tỷ tỷ, không phải ai cũng có thể gánh nổi.
“Được rồi, chúng ta còn có chuyện gấp, những chuyện khác để sang một bên trước đi.” Từ đầu đến cuối, Phù Gia không thèm để ý chút tâm tư nhỏ của Phí Xuân, trong đầu cô đều là nhân giống.
Nhưng Nhạn Trúc thì không như vậy, nàng cảm thấy Phí Xuân đã phản bội tình hữu nghị giữa các nàng.
Với lại Phí Xuân lớn tuổi hơn bệ hạ rất nhiều, vậy mà còn muốn trở thành phi tần, nằm mơ đi!