Editor: Hân
Beta-er: Sam
Nói gì thì nói, những gì hắn nói chẳng qua là sự nghi ngờ của hoàng đế mà thôi.
Làm sao Phù Gia có thể tin lời Dịch Hi chứ, hắn chỉ thử lòng cô thôi!
Cô không phải là loại người dễ bị thuyết phục. Nhưng nếu cơ thể Dịch Hi ấm hơn một chút thì biết đâu được.
Phù Gia rời khỏi hoàng cung với Nhạn Trúc, đi đến một số mệnh không thể biết trước. Dịch Hi đứng ở cửa cung, hỏi Phù Gia: “Tỷ sẽ quay lại chứ”
“Dĩ nhiên, hoàng cung là nhà của lão nô, đương nhiên lão nô phải về rồi. “
Thu Lộc hành lễ: “Hồng Uyên cô cô, nô tỳ muốn đi theo người.”
Phù Gia kinh ngạc, cô vô thức nhìn Dịch Hi. Thu Lộc, tại sao nàng ta lại muốn đi ra ngoài với cô?
Dịch Hi lập tức cau mày: “Không được.” Thu Lộc càng thêm sợ hãi, nước mắt lưng tròng, cả người run bần bật, rõ là nàng bị doạ.
Phù Gia:???
Đột nhiên cô cảm thấy tò mò, không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Phù Gia không dẫn theo Thu Lộc, cô rời đi cùng Nhạn Trúc. Suy cho cùng, Nhạn Trúc mới là người nguyện ý theo cô. Nhạn Trúc nói lời tạm biệt với Phí Xuân: “Ngươi liệu mà giải quyết cho tốt, con đường này là do ngươi chọn, từ xưa đến nay hoàng đế luôn là người lạnh lùng và tàn nhẫn.”
Khuôn mặt Phí Xuân lúng túng, dường như nàng nhớ đến một số ký ức không hay: “Nam nhân trong thiên hạ ai cũng là kẻ bội bạc, tại sao ta lại không chọn một người có quyền thế chứ.”
Nhạn Trúc nhíu mày: “Đây là ngươi chọn sao, rõ ràng là phụ thuộc vào sự lựa chọn của người khác.” (Sam: ý PX là bản thân nàng lựa chọn DH, nhưng NT lại cảm thấy PX là người bị động trong chuyện này. Nếu PX được DH chọn thì 1 bước lên mây, còn không được DH chọn thì PX không có gì cả.)
Phí Xuân cứng họng: “Được rồi, ngươi đi đi, cũng không còn sớm nữa. Tại sao đến cuối ngươi vẫn chọn đi theo Hồng Uyên tỷ?”
Nhạn Trúc: “Bởi vì Hồng Uyên tỷ là người tốt. “
Phí Xuân cạn lời: “Ngươi và ta chọn lối đi riêng. Hy vọng trong tương lai, chúng ta không phải đối đầu nhau.”
Tuy Phí Xuân nói vậy, nhưng đầu lông mày nàng đầy sự chán nản.
Phù Gia ngoảnh đầu lại, nhìn thoáng qua Dịch Hi đang đứng ở cửa cung, cô có hơi ngạc nhiên. Bởi vì từ xa cô đã thấy trên người Dịch Hi có một con rồng, chân long bay quanh người hắn.
Một cái đầu rồng mơ hồ và uy nghiêm ở trên đầu Dịch Hi, nhưng mắt rồng lại vô thần.
A, hoàng đế ai cũng tự xưng mình là chân long thiên tử.
Chân long thiên tử...
Chân long!
Loại long khí này giống như một loại tín ngưỡng. Lúc trước Dịch Hi không có thứ này là bởi vì hắn không phải hoàng đế, còn đôi mắt rồng vô thần là bởi vì không đủ tín ngưỡng.
Nhưng giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh bá. Dịch Hi có hy vọng trở thành một chân long thiên tử thực thụ.
Chân long a...
Phù Gia nhớ lại một số kỷ niệm không mấy vui vẻ gì.
Thế nhưng, cô lại chạy về, Dịch Hi hơi ngạc nhiên khi thấy Phù Gia chạy tới, lẫn trong chút ngạc nhiên đó lại có chút vui sướng, mong chờ.
Phù Gia nói với Dịch Hi: “Bệ hạ là một vị hoàng đế tốt, đừng từ bỏ việc trở thành một hoàng đế tốt. Có công mài sắt có ngày nên kim.”
Dịch Hi:...
Cái, cái này...
Dịch Hi vô cảm ồ một tiếng, nàng không nói điều mà hắn mong mỏi, thôi bỏ đi...
Mọi người:...
Ngươi nói cái gì vậy, ngươi nói hoàng đế là hoàng đế tốt ư. Ngươi bị mù hả, cái tên hở chút là giết người, giết người như giết gà này, sẽ là một vị hoàng đế tốt sao?
Bọn họ không cần hắn thương dân như con, nhưng cũng đừng nên tùy tiện giết người vậy chứ.
Phù Gia rời đi cùng một đại quân. Bên trong mỗi chiếc xe đều là khoai tây đã nảy mầm, cùng với một chậu hoa, trong chậu là khoai tây xanh tươi.
Phù Gia nhìn đoàn người, đây là thành viên trong tổ chức của cô.
Phù Gia chọn một ngôi làng vắng. Vì thời buổi loạn lạc, nên cả làng không còn không bao nhiêu người, người ở lại đều là những người già đang đói meo.
Cả ngôi làng đổ nát, trong nhà có vết máu đen, rõ ràng là đã bị cướp qua.
Những ngôi nhà trong làng đều bị đám Phù Gia chiếm đóng. Chờ tới khi tuyết tan, họ sẽ bắt đầu làm việc.