Editor: Hân
Beta-er: Sam
Lý Tu đi dạo quanh làng một vòng, phát hiện những người trong làng cảnh giác nhìn hắn.
Lý Tu cũng không thèm quan tâm. Dù sao thì trong thời buổi chiến tranh loạn lạc, phỉ như sơ*, ai cũng sợ tham gia quân ngũ, nhưng còn có chuyện khác khiến Lý Tu chú ý đến.
*Phỉ như sơ- 匪如梳: Ngày xưa dân bị bọn trộm truy quét, điều này cho thấy cuộc sống nông dân rất khổ cực. Họ ví trộm như cái lược (lược làm bằng tre, có chùm ở giữa và răng thưa ở hai bên, dày hơn lược gỗ ngày xưa. Tiếng Việt mình gọi là lược bí, lược dày- với châm ngôn lược chải chí, chải là hết chí).
Hắn ngạc nhiên khi thấy ngôi làng này được quy hoạch rất bài bản, có nhà xí lớn, nhà tắm lớn. Thậm chí còn có chỗ để người làm nghỉ ngơi, trồng hoa cỏ cây, trông rất dân dã.
Thế mà có cả vườn hoa nữa chứ!
Người dân nơi đây không phải sống theo kiểu lầm lì, mà ngược lại còn bằng lòng an cư lạc nghiệp. Có lẽ đây là cuộc sống yên bình sau này.
Lý Tu rất thân thiện, có thể mặc kệ ánh mắt cảnh giác, nghi ngờ của người khác đi theo lôi kéo làm quen, dần cũng hiểu được một số vấn đề.
Nói bóng nói gió thì sản lượng cây trồng ở làng này rất cao, người dân không lo bị chết đói. Họ vừa có một vụ mùa bội thu cách đây không lâu.
Điều này khiến Lý Tu nhiệt huyết dâng trào, hắn không muốn thẳng tay cướp đoạt. Ngược lại, hắn muốn nơi này trở thành hậu phương to lớn, vững chắc.
Vậy thì cần phải hợp tác với Hồng cô cô.
Lý Tu hái vài cành hoa trên núi, đi đến cổng sân Phù Gia, chưa kịp bước vào đã bị Nhạn Trúc chặn lại, Nhạn Trúc cảnh giác hắn: “Ngươi định làm gì?”
Lý Tu ăn nói lịch sự: “Cô nương, ta tìm Hồng cô cô.”
Nhạn Trúc hơi nâng cằm lên, khuôn mặt kiêu ngạo: “Cô cô nhà ta không rảnh. “
Lý Tu tốt tính, ánh mắt trời sinh đã có tình, hắn nhìn Nhạn Trúc: “Khi nào cô cô có thời gian? Ta có thể ở cửa chờ.”
Nhạn Trúc đỏ mặt tức giận, đồ không biết xấu hổ.
Phù Gia ngồi bên cửa sổ, liếc mắt nhìn rồi nói: “Cho hắn vào đi.”
Lý Tu ôm hoa đi vào, thuận tay đặt hoa vào một cái bình. Thẳng thắn mà nói, Lý Tu là một người đàn ông rất hấp dẫn.
Phù Gia im lặng, cô nhìn Lý Tu, ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt của cô trong veo, ánh mắt như thế dường như chỉ có ở trẻ con.
Lý Tu ngồi xuống nói: “Cô cô, ta muốn hợp tác với ngươi.”
Phù Gia: “Không hợp tác, mấy người muốn đánh kiểu nào cũng được, nhưng nơi này sẽ không bị cuốn vào chiến tranh. Cũng đừng hy vọng ta cung cấp lương thực cho ngươi.”
Lý Tu vươn tay, cài một cây trâm hồng ngọc lên búi tóc của Phù Gia: “Trâm cài tóc này rất hợp với nàng.”
Lý Tu nhìn khuôn mặt của Phù Gia, phát hiện trên mặt nàng không có chút gì là xấu hổ, ngạc nhiên, hay là nổi giận. Vẻ mặt của nàng rất kỳ dị, quái lạ.
Trước giờ Lý Tu chưa từng thấy qua biểu cảm như vậy, đôi mắt đơn thuần của nàng phản chiếu bộ dáng có hơi thảm hại của hắn
Phù Gia gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngươi không chỉ muốn lừa lấy lương thực của ta, mà còn muốn lừa cả tiền lẫn sắc. Ngươi muốn lấy hết mọi thứ, khiến ta một lòng một dạ phục dịch cho ngươi. Ngươi bị mắc chứng hoang tưởng hả?”
Tranh bá thiên hạ ngoại trừ có quyền lợi ra, thì còn có mỹ sắc. Loạn thế giai nhân, mỹ nhân giữa chiến loạn càng thêm khiến người khác rung động.
Nhất là anh hùng đi với mỹ nhân, tình yêu trong thời buổi hỗn loạn cũng rất đẹp.
Phù Gia nghiêng đầu tháo trâm cài tóc xuống, trả lại cho hắn: “Nhìn ngươi điêu luyện như thế, ta là nữ nhân thứ mấy được ngươi tặng trâm vậy?”
Động tác của ngươi rất thành thạo. Nói tóm lại, ngươi đã tặng trâm cho bao nhiêu người rồi?
Hệ thống phun nước bọt: “Nam chính thu nhận một đám tiểu đệ hứa hẹn tương lai các thứ, nào là phong hầu phong tước các loại. Còn về phía phụ nữ, thì bảo gả cho hắn sẽ có vinh quang muôn đời, có phải hơi phân biệt giới tính rồi không...”