Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 172: Chương 172




Editor: Sam

Trong chiến lược to lớn của Lý Tu, hắn muốn từng bước từng bước xây dựng lực lượng xung quanh, làm bản thân lớn mạnh. Đến khi tích lũy đủ sức mạnh, hắn mới đánh một trận cuối cùng với triều đình.

Đại Tấn đã gần đất xa trời, tình thế bất lợi ngày một tăng. Dưới những hành động tự chặt đường lui của tân hoàng, đã triệt để làm mất lòng thế gia vọng tộc. Gây xích mích với các gia tộc và người đọc sách trong thiên hạ, điều này chỉ làm tăng nhanh tốc độ diệt vong.

Chắc chắn Đại Tấn sẽ diệt vong, nhưng bây giờ Lý Tu không muốn đụng độ với quân đội Đại Tấn.

“Đi...” Lý Tu bỏ mặc Phù Gia, cùng phó tướng vội vàng đến đầu thôn.

Phù Gia cũng đứng dậy: “Ta cũng đi xem, là bệ hạ phái người tới đây.”

Phù Gia dẫn theo một đám người ra đầu thôn. Đầu thôn vang lên tiếng gào giết rung trời, mùi máu tanh nồng ám mãi không phai, không ít người đã ngã xuống đất.

Có quân của Đại Tấn, cũng có người của Lý Tu.

Dịch Hi ngồi trên lưng ngựa, hạ thấp thân hình giết người. Cây thương dài đâm xuyên ngực một binh sĩ, sau đó rút về, máu văng tung tóe.

Ánh mắt Dịch Hi lướt qua Lý Tu. Ngay lập tức, Lý Tu cầm lấy cây thương của mình, nhảy lên ngựa, vọt về phía Dịch Hi.

Phù Gia đuổi theo sau, vừa tới đã thấy cảnh Dịch Hi với Lý Tu đánh nhau. Long khí trên người bọn họ bành trướng đến nỗi mang theo tính công kích, quấn sít sao quanh chủ nhân cúa chúng nó, gào thét trong im lặng.

Hai người, hai chân long thiên tử này chắc chắn sẽ tranh đấu với nhau.

Nhạn Trúc vô cùng ngạc nhiên nói: “Nhìn thế mà bệ hạ còn biết võ công.”

Phù Gia: “Dù sao cũng là hoàng tử, kiểu gì cũng phải học những cái này.” Có điều nếu kéo dài, Dịch Hi sẽ không địch lại Lý Tu.

Thể chất Lý Tu tốt hơn Dịch Hi rất nhiều, gân xanh trên trán Dịch Hi căng phồng lên, bộ dáng cố gắng hết sức.

Cứ như thế sẽ tổn thương đến cơ thể.

Sự chênh lệch về sức khỏe là không có cách nào có thể thay đổi.

Phù Gia hít sâu một hơi, dồn khí vào đan điền: “Tất cả dừng tay cho ta, đừng có làm dơ chỗ của ta.”

Các ngươi cứ như thế thì biết bao giờ mới giết sạch quân hai bên hả. Nhất là khi có người chết, sinh cơ sẽ tiêu tán rất nhanh, sau đó hòa vào trong đất trời. Cuối cùng trở thành một đống thịt chết.

Chỉ còn đọng lại chút năng lượng không đáng kể.

Dịch Hi với Lý Tu dừng tay, hai quân cũng ngừng lại. Dịch Hi lạnh lùng nhìn Lý Tu, trong ánh mắt tràn ngập sát ý, tàn bạo.

Hắn quay đầu, hướng về Phù Gia hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có sao không?”

Tỷ tỷ?

Lý Tu nhìn Phù Gia, rồi lại nhìn Dịch Hi.

Chẳng lẽ Hồng cô cô này là công chúa Đại Tấn? Trong đám nữ nhân của hắn, còn thiếu công chúa Đại Tấn nha~.

Trong đám nữ nhân của Lý Tu, có người hắn thích thật, cũng có người là vì lợi ích mới đến với nhau. Có điều là bọn họ ở với nhau rất hòa hợp.

Nếu hỏi Lý Tu có thể nhận diện được hoàng đế Đại Tấn không, thì câu trả lời là có. Cách nhận diện cũng hết sức đơn giản, đó là trong đám nam nhân, cứ tìm người đẹp nhất là được.

Đặc biệt là giữa một đám cao to người Hán, hắn đẹp cực kỳ, khiến đám đàn ông dán mắt vào.

Có thể nói, nhan sắc và sự tàn bạo của Dịch Hi nổi tiếng khắp thiên hạ.

Dịch Hi thúc bụng ngựa, tới trước mặt Phù Gia, hắn xuống ngựa hỏi: “Tỷ tỷ vừa nói có chuyện là ta lập tức chạy đến đây ngay.”

Phù Gia: “Sao ngươi lại chạy tới đây, còn kinh thành thì sao?” Tuy chỗ này cách kinh thành không xa, nhưng Dịch Hi rời khỏi kinh thành, rất dễ bị người khác tới chiếm ổ chó.

Dịch Hi cười nói: “Ta lo cho tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ quay về, nhưng tỷ tỷ lại không chịu. Cho nên ta tới đây, với lại ta cũng rất nhớ tỷ tỷ.”

Phù Gia:...

Cô nhìn Dịch Hi một cách kỳ lạ. Sao cô cảm thấy hắn lại dễ nói chuyện như vậy nhỉ, còn tỏ vẻ thân thiết nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.