Nếu muốn cho đứa trẻ một thân phận thích hợp, thì chắc chắn phải kết hôn với Lộ Thiệu Quân.
Giọng Vệ An Huyên khàn khàn hỏi: “Lộ tổng, có phải anh còn nhớ về Lý Y Y không?”
“Anh tỉnh táo lại đi, bây giờ anh với cô ta không còn quan hệ gì nữa, không liên quan gì tới nhau cả.” Lần đầu tiên Vệ An Huyên mở miệng đả kích người khác, với lại còn tràn đầy oán hận: “Dù giờ anh có mơ mộng về cô ta thì cô ta cũng không còn là người mà anh có thể mơ mộng nữa rồi.”
Âm thanh Phù Gia trong trẻo xuyên qua màn hình truyền tới, trầm bổng có lực, truyền khắp mọi ngóc ngách: “Mong cho thế giới không còn bệnh tật, mong cho thế giới khỏe mạnh bình an.”
Buổi họp báo vang lên một tràng vỗ tay, tất cả mọi người đều xúc động.
Lộ Thiệu Quân nhìn người vợ cũ trước màn hình, cô ấy xinh đẹp tươi tắn, không còn bộ dạng bệnh tật, cả người tràn đầy tinh thần, khiến người khác vui vẻ biết bao.
Hắn luôn nỗ lực làm Lý Y Y khỏe lại, nhưng không ngờ sau khi ly hôn, Lý Y Y lại trở nên khỏe mạnh.
Vận mệnh đang nói cho hắn biết, bọn họ không hợp nhau sao?
Tại sao lại như vậy.
Lộ Thiệu Quân nỉ non: “Đúng vậy, bây giờ cô ấy đã là người mà tôi có mơ cũng không thể chạm tới.”
So với có được thì việc mất đi càng khiến người ta sợ hãi.
Suýt nữa nước mắt của Vệ An Huyên rơi xuống, những giọt nước mắt này đều là nước mắt đau khổ vì tình. Vệ An Huyên đã khóc quá nhiều vì Lộ Thiệu Quân rồi.
Lộ Thiệu Quân nói thế, chứng tỏ trong lòng Lộ Thiệu Quân còn có Lý Y Y.
Tại sao chứ? Rõ ràng Lý Y Y phản bội Lộ Thiệu Quân, nhưng tại sao Lộ Thiệu Quân lại không buông bỏ được Lý Y Y.
Thậm chí bây giờ Lý Y Y còn đang trong vòng tay của một tên đàn ông khác.
Những chuyện cô làm thì coi là gì hả? Sao vẫn không thể tiến vào trái tim của Lộ Thiệu Quân.
Có lẽ trước đây Vệ An Huyên toàn tâm toàn ý bỏ ra, không cần báo đáp. Vì biết rằng bản thân không có tư cách ở bên Lộ Thiệu Quân.
Nhưng hiện giờ, Lộ Thiệu Quân và Lý Y Y đã ly hôn. Cô có hy vọng, không cần phải trở thành kẻ thứ ba, mà là trở thành người vợ hợp cách của Lộ Thiệu Quân.
Cô cố gắng hết sức trong phương diện này, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu thì vẫn vô ích, khiến cô không khỏi suy sụp tinh thần, thất vọng và oán hận.
Lý Y Y đã vì Lộ Thiệu Quân mà làm gì rồi?
Gì cũng chưa làm, dựa vào gì chứ?
Cho dù đã ly hôn, Lý Y Y vẫn chắn ngang quan hệ giữa cô và Lộ Thiệu Quân.
Cô mệt lắm, cô mệt mỏi lắm rồi.
Vệ An Huyên khàn giọng hỏi: “Lộ tổng, anh không muốn kết hôn với em đúng không? Cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cho đứa nhỏ này một thân phận đúng không?”
Vệ An Huyên không muốn con mình trở thành con riêng.
Lộ Thiệu Quân do dự một lúc: “Sinh con xong rồi tính.” Lộ Thiệu Quân chưa sẵn sàng cho việc kết hôn.
Trái tim Vệ An Huyên càng lạnh hơn: “Sau khi sinh ra, thì sẽ làm sao, đứa nhỏ phải làm sao đây? Chẳng lẽ nó phải chịu đựng việc bị mọi người giễu cợt, bị mọi người chê cười là đứa con riêng hả?”
Lộ Thiệu Quân phiền muộn, bực bội khi thấy Vệ An Huyên chất vấn mình, nói thẳng: “Không được thì bỏ nó đi.”
Nếu sinh ra có nhiều chuyện lôi thôi như vậy thì chẳng bằng không sinh.
Khuôn mặt Vệ An Huyên bỗng trắng không còn chút máu, vẻ mặt khiếp sợ và tuyệt vọng: “Anh, anh…”
Sao anh ấy lại như vậy?
Người đàn ông này tàn nhẫn đến mức ngay cả con của mình cũng không cần.
Đứa bé đầu tiên đã không có, đứa thứ hai anh ấy nói không cần là không cần.
Chỉ vì cô mới thúc ép anh ấy một chút, thử thăm dò nói về chuyện kết hôn, thì Lộ Thiệu Quân lập tức thoái thác, thậm chí không cần đứa nhỏ.
Vệ An Huyên vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, đứa bé trong bụng đã bắt đầu phát triển, nó đã có nhịp tim.
Sao anh ấy lại nhẫn tâm, ác độc như vậy.
Vệ An Huyên cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa, đau quá, đau đớn quá.