Đám phóng viên trừ việc hỏi Lý Y Y thì vẫn là Lý Y Y, thậm chí còn hỏi lên đầu Lộ Thiệu Quân, hỏi tại sao bọn họ ly hôn?
Cực kỳ quan tâm cuộc sống riêng tư của bọn họ.
Việc tại sao bọn họ ly hôn thì liên quan cái cứt gì tới mấy người chứ. Lộ Thiệu Quân không muốn để chuyện của bản thân ầm ĩ đến nỗi ai ai cũng biết, nhất là chuyện hắn ngoại tình trong hôn nhân.
Mấy tên này trừ xem náo nhiệt ra thì còn có lợi ích gì nữa đâu.
Bây giờ Lộ Thiệu Quân càng muốn nhanh chóng tìm thấy Vệ An Huyên, một người phụ nữ mang thai chạy ra nước ngoài, thật khiến người khác lo lắng.
Trong lòng Lộ Thiệu Quân có hơi lo lắng, gấp gáp bực bội.
Không chỉ có chồng cũ của Lý Y Y, mà ngay cả cha mẹ Lý Y Y cũng bị đào ra. Mẹ của Lý Y Y nằm trên giường bệnh, nhìn về ống kính chửi bới Lý Y Y, mắng cô không nhận cha mẹ, vì muốn gả cho kẻ có tiền mà ngay cả cha mẹ cũng không nhận.
Khi được hỏi tới chuyện Lý Y Y có khả năng phát minh ra thuốc hay không, thì mẹ Lý Y Y chắc nịch nói: “Nó sao, từ nhỏ thành tích đã tệ hại, chỉ biết trang điểm xinh đẹp, nghiên cứu phát minh hả, nằm mơ hay gì.”
Các phương tiện truyền thông chỉ trích Phù Gia bất hiếu, mẹ bị bệnh cũng không đi xem một chút. Chẳng khác gì người phụ nữ chỉ biết tiền tiền tiền.
Hướng gió của dư luận có chút vấn đề, phát triển thành một trận điên cuồng, tích cực khai quật cuộc sống lúc trước của Lý Y Y.
Vốn truyền thông còn tính tạo nên một thời đại anh hùng, nhưng càng đào bới, càng thấy có hơi khó diễn tả Lý Y Y bằng lời, nói khó thì cũng không hẳn.
Chỉ là quá bình thường, nhưng ở thời khắc này, những thứ quá bình thường lại trở thành một loại sai lầm, không thể khiến người người kính nể và tôn sùng. Cứ tiếp tục đưa những tin như vậy, số lượng người tôn kính Lý Y Y sẽ giảm xuống.
Trái lại họ còn có chút khinh thường, cho rằng đằng sau có giao dịch bẩn thỉu được che giấu.
Trên mạng xuất hiện đủ loại nghi ngờ và phỏng đoán. Tiêu An nghĩ nếu cứ như vậy thì những thế lựa khác sẽ trục lợi. Vì vậy xin chỉ thị của người bên trên, ra tay đàn áp những lời bàn tán.
Tuy Phù Gia thấy mấy lời bàn ra ý vào đó, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm. Đám người này càng bàn tán về cô, thì sẽ càng mang lại danh vọng và sự nổi tiếng cho cô.
Đống lời bàn tán đó chả liên quan gì tới cô cả. Cuộc đời còn rất dài, không ai biết sau này sẽ ra sao đâu.
Tiêu An an ủi Phù Gia: “Đừng quan tâm đến mấy lời nhận xét trên mạng, bọn họ chẳng biết gì cả.”
Phù Gia: “Tôi có để ý đâu.”
Tiêu An:…
Tự dưng hắn cảm thấy hơi xấu hổ á.
Hệ thống thấy tình huống này xảy ra, tức chết đi được: “Có phải mấy người này bị bệnh thần kinh không. Dù thế nào đi chăng nữa thì loại thuốc đó là cô phát minh ra mà, có thể giúp bọn họ trị hết bệnh.”
Những lời bàn tán đó, rất ảnh hưởng tới việc thu gom khí vận và công đức đó nha.
Tín ngưỡng bị thiếu lắm rồi.
Phù Gia không thèm để ý: “Dù sao căn cơ Lý Y Y vốn rất thấp, rất bình thường, vả lại, trong tay ta cũng đâu phải chỉ có một loại đồ vật đâu.”
Liên quan đến tính mạng bản thân. Dù đám người đó ngoài miệng nghi ngờ hay căm ghét, một khi đã bị bệnh thì vẫn phải uống thuốc, không có từ chối.
Nếu không được uống thuốc, chắc chắn sẽ nóng nảy gấp gáp lên.
Tiêu An hỏi: “Chuyện mẹ cô bị bệnh, cô cho tiền thuốc men, có muốn đi chứng thực không?”
Phù Gia: “Sao phải làm rõ ràng chứ, không cần.”
Từ đầu tới cuối cô lười đáp lại mẹ Lý Y Y. Nếu có hơi sức mắng người, vậy thì cứ mắng đi.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, thời gian Tiêu An đi theo Phù Gia càng lúc càng nhiều.
Phù Gia hỏi Tiêu An: “Anh không cần làm việc hả?”
Tiêu An nói: “Công việc của tôi là bảo vệ cô, hơn nữa tôi lo sợ những lời bàn trên mạng ảnh hưởng tới cô.”
- -------------------------------------------------
Sam: dạo này bận làm giàu quá nên không edit truyện =)))