Lộ Thiệu Quân sẽ không bởi vì đối phương thút thít liền thương hại: “Về sau ngươi hạn chế đến bệnh viện, cho dù có văn kiện, ta rảnh sẽ đến công ty xử lý.”
Vệ An Huyên thực sự không chịu nổi, chỉ có thể bụm mặt quay người chạy. Chạy ra ngoài bệnh viện, toàn thân như nhũn ra, ngồi trên khóm hoa, hai mắt đẫm lệ mông lung quay đầu nhìn bệnh viện.
Mà Lộ Thiệu Quân bị động tác không rõ đầu đuôi của Vệ An Huyên khiến cho cực kì nóng giận. Ngươi đi làm, nói ngươi hai câu, ngươi liền khóc lóc chạy đi? Xem ra lại muốn tìm một bí thư mới. Nghĩ đến việc phải kiếm bí thư, Lộ Thiệu Quân nhịn không được nhíu mày. Nói thật thì nếu muốn tìm một bí thư khác, chưa chắc sẽ tìm được bí thư vừa ý như vậy.
Lần đầu nhìn Vệ An Huyên, còn tưởng đó là Y Y khỏe mạnh tươi đẹp. Nếu như thân thể Y Y tốt, ước chừng sẽ là cái dạng này.
Bí thư này dùng thật thuận tay, biết khẩu vị của mình. Mỗi sáng sớm đến công ty đều bữa sáng vừa miệng, hết thảy đều chuẩn bị chu đáo. Nhưng sao lại lòi thêm tật thích khóc sướt mướt a?
Tâm lý quá yếu đuối.
Bên trong phòng bệnh, Phù Gia giơ tay lên chụp chụp không khí, phảng phất như đang bắt lấy thứ gì đó bỏ vào trong miệng. Phù Gia thưởng thức một chút. Ân, chua ngọt xen lẫn đắng chát, cực khổ cực khổ, thật khổ a.
Hệ thống hỏi: “Ngươi làm cái gì đó?”
Phù Gia cười hì hì: “Ta đang thưởng thức mùi vị của không khí.”
Hệ thống:...
Cái kí chủ này luôn ngây ngốc. Chẳng lẽ đầu óc có bệnh? Nhưng may mắn, nàng rất nghe lời. Nó không cần kí chủ có năng lực lớn, nhưng nhất định kí chủ phải biết nghe lời.
Lộ Thiệu Quân dẹp đi suy nghĩ tìm bí thư lần nữa. Trở lại phòng bệnh thấy Phù Gia đang gặm táo, hỏi: “Ngọt không?”
Phù Gia gật đầu: “Ngọt.”
Lộ Thiệu Quân cúi người, hướng nơi Phù Gia vừa gặm, xoạt một tiếng cắn một cái: “Ta cũng cảm thấy rất ngọt.”
Trong miệng hắn chậm rãi nhai nuốt quả táo, ánh mắt triền miên nhìn chằm chằm Phù Gia. Tựa như hắn không phải đang ăn táo, mà là ăn Phù Gia, thưởng thức hương vị tinh tế của nàng.
Ánh mắt như đang muốn làm chuyện mập mờ.
Phù Gia ngơ ngác nhìn chỗ Lộ Thiệu Quân gặm, một hồi lâu mới lên tiếng: ”Lợi của ngươi chảy máu.”
A, quả táo đã bị nhuốm bẩn a, có vi khuẩn a. Thân thể con người rất yếu ớt, hơn nữa nàng còn là bệnh nhân.
“Nha...” Lộ Thiệu Quân xem quả táo một chút, chút lúng túng nói: “Đúng a, vậy ngươi đừng ăn, để ta ăn đi.” Sau đó cầm quả táo từ tay Phù Gia, xoạt xoạt răng rắc ăn.
Phù Gia chớp mắt vài cái, ngơ ngác nhìn quả táo đầy thịt biến thành chỉ còn hạt.
Phù Gia có chút lười biếng tựa lên đầu gối, nói với Lộ Thiệu Quân: “Nếu không chúng ta ly hôn đi.”
Lộ Thiệu Quân kém chút bị quả táo làm cho sặc, không thể tin nhìn Phù Gia: “Ngươi nói gì?”
Phù Gia mở miệng, nói chuyện cũng trôi chảy: “Ta nói chúng ta ly hôn đi.”
Đây là kết quả nàng thảo luận cùng hệ thống.
Hệ thống nói, thay vì chờ người trồng cả cái thảo nguyên Hulunbuir to bự, với thảo nê mã* bên trên đống cỏ. Chẳng bằng trước tiên ly hôn, còn có thể từ Lộ Thiệu Quân lấy được ít tiền.
*Thảo nê mã 草泥马: trong lối chơi chữ ở Trung Quốc, thì nó phát âm giống với cụm từ *** mẹ mày. Nghĩa khác thì là chỉ động vật, loài lạc đà Alpaca.
Ly hôn, sẽ được chia gia sản nha~
Sau đó bọn họ sẽ cầm tiền chạy trốn. À, không đúng, là lấy tiền rời đi.
Lộ Thiệu Quân trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn ôn hòa hỏi: ”Sao ngươi lại nghĩ đến việc ly hôn với ta thế, là vì ta đoạt táo của ngươi à.”
Sao vừa tỉnh liền muốn cùng mình ly hôn thế này?
Ánh mắt Phù Gia phảng phất có thể nhấn người khác chìm ngủm: “Đúng vậy, ngươi đoạt táo của ta.”
Lộ Thiệu Quân thả lỏng một chút: “Ta gọt cho ngươi cái khác, đừng nói những lời như thế, suýt chút nữa khiến ta thở không ra hơi.”