Lộ Thiệu Quân ưu tú như thế, vừa đẹp trai lại lắm tiền, chắc chắn đám nữ bí thư sẽ bị Lộ Thiệu Quân hấp dẫn.
Dù sao thì cô cũng đã bị Lộ Thiệu Quân mê hoặc. Suy bụng ta ra bụng người, Vệ An Huyên nghĩ Lộ Thiệu Quân tốt như vậy, là phụ nữ thì ai cũng thích cả.
Thế nhưng Vệ An Huyên không muốn có người đi theo con đường cô đi, để rồi cuối cùng cô có kết cục giống như Lý Y Y.
Vệ An Huyên vừa nghĩ tới thôi đã cảm giác được cái chết đến gần.
Là người thứ ba, cũng sợ bị tiểu tam khác nhảy vào. Lúc chưa có chủ quyền thì muốn có chủ quyền, có rồi thì phải bảo vệ nó.
Lộ Thiệu Quân không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với cô. Hắn cũng không có hơi sức, một lần là đủ rồi, nếu thêm mấy lần nữa, Lộ Thiệu Quân không chịu nổi.
Hắn biết Vệ An Huyên đang lo lắng cái gì, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ đó.
Thế nhưng Vệ An Huyên lại đề phòng, khiến Lộ Thiệu Quân rất khó chịu. Cô ta coi hắn là ai chứ.
Hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lộ Thiệu Quân có thể cảm giác được Vệ An Huyên càng ngày càng ra sức kiểm soát hắn. Ngoài miệng nói yêu, nhưng trên thực tế lại càng ngày càng muốn thêm nhiều thứ.
Hắn lộ ra vẻ giễu cợt: “Ngày trước chưa kết hôn, cô tỏ ra vì yêu nên có thể chịu đựng mọi thứ. Sau khi kết hôn, cô chẳng khác gì những người phụ nữ không biết điều mà cô luôn nói.”
Quả nhiên là cái mông quyết định cái đầu*!
*Cái mông quyết định cái đầu: nói văn minh xíu thì là vị trí quyết định suy nghĩ. Chỗ mà một người hay ngồi sẽ xác định phạm vi suy nghĩ của họ. Quan điểm và lập trường của một người khi nhìn vào một vấn đề bị giới hạn bởi vị trí của họ, vị trí của họ hạn chế tầm nhìn của họ, khiến người đó chỉ có thể nhìn thấy một khía cạnh nào đó của vấn đề.
Ở chỗ nào thì sẽ có cái suy nghĩ đó.
Vệ An Huyên không chịu được nữa, cô hét chói tai: “Lộ Thiệu Quân, anh cứ thích đâm vào tim tôi như vậy sao?”
Tại sao, tại sao sau khi kết hôn mọi thứ lại trở nên như vậy. Trái tim cô rất đau.
Lộ Thiệu Quân xoay người đi, không muốn thấy bộ mặt khóc lóc đau khổ của Vệ An Huyên.
Ít nhất, lúc Lý Y Y đối mặt với chuyện này không điên cuồng giống như Vệ An Huyên. Ngay cả lúc ly hôn, cô ấy vẫn cười.
Còn Vệ An Huyên lại phát điên vì những chuyện chưa hề xảy ra.
Một người điên cuồng, một người yên tĩnh tươi đẹp. Trong lòng Lộ Thiệu Quân đã phân được cao thấp.
Tuy Lý Y Y không tốt, nhưng dường như vẫn tốt hơn Vệ An Huyên.
Xa thơm gần thối*, những thứ nhỏ bé trước mắt cũng chẳng bằng nơi xa, càng xa càng tốt đẹp.
*Xa thơm gần thối: Ở xa, ít gặp thì quý hoá, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.
Cũng vì thế mà Lộ Thiệu Quân hối hận đã ly hôn, cực kỳ hối hận.
Nếu không ly hôn, thì bây giờ Lý Y Y vẫn là của hắn.
Có lẽ Lộ Thiệu Quân không nhớ được những chuyện của Lý Y Y, nhưng Lý Y Y để lại cho hắn những ký ức đơn thuần, cảm xúc tươi mát, mờ mịt kia vẫn còn đọng lại.
Lộ Thiệu Quân xem đi xem lại buổi họp báo có Lý Y Y, nhìn khuôn mặt của cô, Lộ Thiệu Quân thường rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Lý Y Y này đã trở thành người mà hắn không còn quen biết nữa.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lộ Thiệu Quân nhanh chóng tắt trang web, nghe thấy tiếng giày cao gót kêu lộc cộc, hắn liền biết là Vệ An Huyên đến.
Vì bí thư hiện giờ của hắn là nam.
Cô ta tới kiểm tra, Lộ Thiệu Quân cảm thấy thật nực cười. Hắn thấy Vệ An Huyên xách theo bình giữ nhiệt, mặt không chút thay đổi, vô cùng thờ ơ.
Có lẽ ngày trước uống canh bồi bổ của Vệ An Huyên cảm thấy ấm áp, có nhà thật ấm áp. Nhưng giờ thì không, chỉ cảm thấy chán ghét.
Vệ An Huyên dịu dàng rót canh cho Lộ Thiệu Quân: “Uống nhiều một chút, cái này tốt cho sức khỏe.”
Lộ Thiệu Quân nói: “Mấy cái canh này tôi có thể về nhà uống, không cần cô mang tới.”
“Không sao, dù gì em cũng rảnh mà.” Vệ An Huyên vẫn dịu dàng nói.
Lộ Thiệu Quân một hơi uống hết canh: “Tôi phải làm việc.”
Sự dịu dàng trên mặt Vệ An Huyên bắt đầu tan vỡ, cô nén giận hỏi: “Lộ Thiệu Quân, anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao. Tôi đã làm gì sai chứ?”
Lộ Thiệu Quân vô cùng phiền muộn: “Nếu cô rảnh rỗi thì có thể đi mua sắm, đi làm đẹp. Không cần 24/24 canh chừng tôi.”
Khiến người khác nghẹt thở.