Đáng nhẽ là bị đánh chết, nhưng giờ lại đi Dịch Đình, dù sao còn sống là được.
Chết tử tế không bằng được sống, một màng kiềm nén khóc lóc.
Thị vệ đá một cước vào tiểu thái giám gần nhất: “Muốn chết hả, khóc cái gì mà khóc, quấy nhiễu thanh tịnh của bệ hạ.”
Thật vật vã mới nhặt được mạng trở về. Nếu làm bệ hạ bực dọc, thay đổi chủ kiến, thì mấy người lại phải chết đó.
Tiểu thái giám bị đạp một cái, vội vàng lau nước mắt: “Ta không khóc, không khóc nữa.”
Những tên thị vệ đuổi mấy người họ đến Dịch Đình như đang đuổi vịt vậy. Trên đường đi, khuôn mặt mọi người rất khó coi, tuy lụm về cái mạng, nhưng lại bị đày đi Dịch Đình.
Ở một nơi như vậy, cả đời đều không thể xuất đầu lộ diện, chỉ có thể lao động cực nhọc, chết già trong cung.
Nghĩ đến tương lai thê thảm, có người không khỏi rơi lệ, nước mắt rơi lả tả, chà lau bao nhiêu lần vẫn không hết.
Phù Gia cúi đầu nhìn bàn tay của mình, đây là một đôi tay cực kỳ thô ráp tay, vừa nhìn liền biết hay làm những công việc nặng nhọc.
Tuy rằng Thần Đế nói kéo hết đám nô tài vào trong Dịch Đình, nhưng vẫn loại trừ nha hoàn mà Dung phi tín nhiệm.
Nàng chỉ là cung nữ làm việc nặng, sao làm hại Dung phi được chứ?
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp tai ương*.
*Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp tai ương- 神仙打架, 凡人遭殃: Trong thần thoại, khi cuộc chiến giữa các vị thần xảy ra thì người trần mắt thịt phải chịu trận. Các vị thần thường có ba đầu và sáu cánh tay, có thể bảy mươi hai phép thần thông, và thậm chí có cơ thể bất tử. Họ đánh qua đánh lại, không có chuyện gì xảy ra, nhưng gió lốc, giông bão mà họ gây ra thường khiến cho người dân họ phải lao đao, chịu khổ. Ngày nay, nó thường được dùng để mô tả các đảng cấp cao tranh giành quyền lực, những kẻ xui xẻo thường là những kẻ không lên tiếng, thường gọi là “nằm không cũng dính đạn”.
Hoàng cung này thật nguy hiểm a. Phù Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời, phía trên hoàng cung dường như bị bao phủ bởi một tầng u ám, khiến cho hoàng cung rực rỡ bỗng chốc trở nên âm u lạnh lẽo.
Dục vọng đan xen hy vọng, cuộc sống của những người ở đây bị dục vọng thúc đẩy đi về phía trước.
Điều đáng mừng đó là, cơ thể này cực kỳ khỏe mạnh. Vì thường xuyên làm việc, nên cũng đã luyện thành một cơ thể khỏe khoắn.
Dù sao thì cũng có được cơ thể mạnh khỏe, cô sẽ cố hết sức sống lâu một chút.
Ừm, cơ thể này thật ấm áp. Phù Gia nắm hai tay lại, lòng bàn tay ấm áp thật thoải mái, cô cúi đầu cười tủm tỉm.
Trong lòng cô hỏi hệ thống: “Chủ nhân của cơ thể này đi đâu rồi?”
Hệ thống: “Nàng ta vốn là một kẻ nhát gan, nghe hoàng đế nói muốn giết nàng, thì vô cùng hoảng sợ. Vừa nghe ta nói, nàng ta liền dâng ra thân thể.”
Cuộc sống trong cung động tí liền mất mạng, sao có thể không nhát gan chứ?
Càng tới gần Dịch Đình càng trông hoang vu. Lãnh cung Dịch Đình là nơi giam giữ phi tử, đổ nát, cỏ dại mọc um tùm.
Bên trong có người, giữa ban ngày ban mặt không phải ca hát thì là kêu rên, âm thanh thảm thiết. Nhiều lúc nghi ngờ cánh cửa này có thể bị đánh ngã hay không. Họ còn cười hi hi ha ha với người đi ngang qua, góp phần tạo cho lãnh cung càng thêm âm trầm và kinh khủng, dọa người khác sợ hãi.
Một hoàng cung, hai thế giới.
Trong đội ngũ, tiếng khóc bị đè nén dần dần trào lên, tuyệt vọng bất lực, không biết phải trôi qua ngày tháng như nào.
Thị vệ cũng không quát tháo bọn họ nữa, những người này là nơi để hoàng đế trút giận khi đã mất long thai, chắc chắn hoàng đế rất tức giận.
Những chuyện trong hậu cung, không phải chỉ dựa vào một câu hai câu là có thể nói rõ ràng. Tất cả mọi người đều phải dè dặt sống, không riêng gì đám nô tài, mà thị về bọn họ cũng như vậy.
Bọn thị vệ liếc nhìn Phù Gia trong đám người đang cúi đầu, nàng siết chặt đôi tay, xem ra rất sợ hãi, một bộ dạng nhút nhát sợ sệt.
Ước chừng là lúc trước mặt hoàng đế xin tha đã tiêu hao hết tất cả dũng khí.
Dịch Đình vô cùng lớn, toàn bộ cu li trong hoàng cung đều tụ tập ở đây. Người phạm sai lầm hoặc là không có thế lực, những kẻ ôm đùi không thành đều tập trung hết ở chỗ này. Lao động không biết ngày đêm.
Một đám người đi theo sau thị vệ như đàn chim cút, thị vệ nói với cô cô chưởng sự: “Đây là những người mới đến Dịch Đình, nhờ cô cô sắp xếp một chút.”
Búi tóc cô cô chưởng sự rũ xuống, mặt mang sát khí, mặc áo choàng màu xanh lam, tuổi tác cỡ bốn mươi năm mươi tuổi, mặt mày dữ tợn, vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành gì. Những người bị ánh mắt bà ta quét đến đều cảm thấy khó chịu.