Bữa sáng lại là cháo loãng với dưa muối mặn chết người, với lại trong dưa muối còn mang theo mùi hôi chân.
Bánh bao thì bị mốc, có lẽ mấy cái bánh bao này là đồ người ta ăn còn sót lại, sau được đưa tới Dịch Đình.
Thật sự Phù Gia không thể nào ăn nỗi, cô hỏi ma ma quản sự: “Chúng ta phải ăn mấy cái này hả? Đồ đã mốc meo, ăn vào sẽ dễ bị đau bụng đó. Đau bụng thì sẽ không có sức, không có hơi sức thì sao làm việc được chứ.”
Ma ma quản sự liền chế nhạo: “Sao, còn muốn ăn sơn hào hải vị hả. Ngươi nghĩ ngươi là quý nhân sao? Chỉ có Hoàng Thượng và quý nhân mới được ăn sơn hào hải vị thôi.”
Ánh mắt ma ma quản sự quét một vòng qua mặt Phù Gia: “Cả đời này ngươi cũng không trở thành quý nhân được đâu.”
Hệ thống vốn câm như hến, lên tiếng nói: “Bà già này cười nhạo ngươi lớn lên xấu xí đó.”
Một nha hoàn làm việc nặng nhọc sao đẹp được chứ. Tuy làm nha hoàn cũng phải nhìn mặt, nhưng nếu quá xấu xí khó coi, không thể đứng trước mặt người khác, thì quý nhân sẽ không chọn, sẽ bị đánh rớt.
Phù Gia lạnh nhạt nói với ma ma quản sự: “Đúng là ta không thể trở thành quý nhân, nhưng ta trẻ tuổi hơn ngươi.”
Ma ma quản sự ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại, dường như đã rất lâu rồi không có ai dám cãi lại bà, bà ta cười lạnh: “Trẻ tuổi thì có ích gì chứ? Trong hoàng cung này, trẻ tuổi cũng chẳng được gì cả.”
Có rất nhiều cách giúp ngươi bảo trì thanh xuân, chết khi còn trẻ cũng là một cách.
Phù Gia:… Nhưng trẻ tuổi sẽ ấm áp nha!
Những người khác chỉ im lặng ăn. Từ đầu đến cuối không để ý đến cuộc nói chuyện giữa Phù Gia với ma ma quản sự. Ngày trước các nàng từng ầm ĩ qua, nhưng đều bị đàn áp xuống.
Vô dụng thôi, lấy trứng chọi đá. Trong thâm cung này, có rất nhiều cách khiến bọn họ biết mất không ai biết.
Không ầm ĩ không gây rắc rối thì còn có thể sống, nhưng nếu đã nháo nhào lên thì chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Mặc dù Phù Gia lên tiếng sẽ có chỗ tốt đối với bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không hùa theo Phù Gia. Vì đến lúc bị xử chuyện, họ cũng sẽ bị xui xẻo theo.
Bo bo giữ mình mới là vương đạo.
Phù Gia ăn xong một cái bánh bao mốc meo, uống luôn chén cháo. Về phần dưa muối, thật sự cô không dám ăn, mùi hôi chân nồng nặc đến nỗi khiến người khác buồn nôn.
Là ai làm vậy trời?
Phù Gia chịu khổ, ngược lại hệ thống còn rất vui mừng, vui vẻ nói với Phù Gia: “Ở chỗ ta có rất nhiều đồ ăn, ngay cả Mãn Hán toàn tịch* cũng có luôn, chỉ cần ngươi dùng công đức đổi là được.”
*Mãn Hán toàn tịch: tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh.
Phù Gia “ồ” một tiếng, đổi đồ ăn chỉ trị ngọn không trị gốc, không thể thay đổi được gốc rễ của vấn đề. Không lẽ cứ mãi đổi đồ ăn sao.
Có điều vào ban đêm, Phù Gia vẫn lén lút đòi một con gà quay từ hệ thống, à không, hai con chứ.
Từ lúc vào Dịch Đình cô chưa được ăn no bữa nào. Cơ thể cô không chịu nổi nữa, trong bụng không có chút chất béo.
Trời thì đang giá rét, lại không nạp đủ năng lượng, sẽ bị bệnh đó.
Nửa đêm, lúc mọi người đang say giấc nồng, Phù Gia lẻn ra khỏi phòng, tìm một nơi hoang vắng để ăn gà quay.
Nếu ăn trong phòng, đám người bị đói đến mắt xanh lè sẽ ngửi được mùi thơm, trước mắt Phù Gia chưa muốn rước lấy phiền phức.
Ánh trăng trong veo chiếu vào bên trong lãnh cung hoang vu, khiến Dịch Đình và lãnh cung ảm đạm, yên tĩnh như mộ địa.
Những thị vệ đi tuần sẽ không chạy đến đây.
Phù Gia đẩy ra một bên cửa, vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, âm thanh này trong đêm tối yên tĩnh nghe cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Phù Gia vô cùng vui vẻ, nơi này càng âm u, hoang vắng thì càng tốt.
Hai con gà nóng hổi được bọc lại bởi lá sen nằm yên trong tay Phù Gia. Thịt gà thơm nồng cộng với mùi thơm dịu của lá sen tạo thành một mùi hương trí mạng.
Phù Gia nuốt nước miếng ừng ực, nhanh tay gỡ lớp lá sen ra, mùi thơm càng nồng hơn.
“Ừng ực…” Lại thêm một tiếng nuốt nước miếng.
Phù Gia:???
Cô có nuốt nước miếng đâu?