Editor: Tam Muội (Sam)
Dịch Hi nghiêng đầu, lấy ngón tay quẹt rớt nước mắt trên mặt, mũ miện gắn mành ngọc trên đầu lắc lư theo động tác của hắn, va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.
Một thân hoàng bào màu đen, cao quý ung dung, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, trông như thần tiên hạ phàm.
Hắn lười biếng, thờ ơ nói: “Vậy giết đi.”
Tất cả sợ ngây người, giết, giết sao?
Còn có chuyện này nữa hả. Chỉ vì một câu nhà không có lương thực, nên muốn giết chết Tạ đại nhân.
Các quần thần lập tức quỳ xuống rầm rầm, muốn đế vương bớt giận, đồng thời cũng là gây uy hiếp.
Dịch Hi hơi ngẩng đầu lên, hắn nhìn mọi người, nước mắt đọng trên gương mặt mỹ lệ của hắn. Lúc này đây mọi người nhìn thấy nước mắt của hắn, chỉ thấy đáng sợ kinh khủng.
Làm gì có người vừa khóc vừa giết người chứ, ánh mắt từ bi như tượng Phật đang khóc.
Tạ đại nhân vừa không biết nói gì vừa cảm thấy khinh thường, trong lòng chế nhạo. Hoàng đế không dám động vào Tạ gia, rõ ràng là hắn (Dịch Hi) đang làm bậy, nhưng trên mặt lão (Tạ đại nhân) tỏ ra lo sợ, cầu xin tha thứ.
“Người đâu, kéo Tạ đại nhân ra ngoài chém, sau đó đem đầu của lão đến Tạ gia.” Hai thị vệ mặc áo giáp đi vào trong điện kéo Tạ đại nhân ra ngoài.
Tạ đại nhân ngây người, lão nhìn hoàng đế ngồi trên cao. Đây là một kẻ lỗ mãng, không hiểu chuyện. Thế nhưng, mạng sống của lão sắp không còn, chắc chắn Tạ gia sẽ trả thù, nhưng lúc đó lão đã chết rồi.
Tạ đại nhân thoát khỏi sự chế ngự của thị vệ, quỳ rạp trên mặt đất xin tha, toàn thân run rẩy. Tất cả mọi người cũng quỳ theo.
Ánh mắt Dịch Hi càng thêm thương hại: “Đã trễ rồi, lương thực còn đáng giá hơn cái mạng của ngươi nữa đó. Chỉ biết xin tha mạng, trừ việc xin tha ra thì chẳng được tích sự gì, không bỏ ra chút đại giới đã muốn sống, trẫm không đồng ý đâu.”
Tạ đại nhân run rẩy chỉ vào Dịch Hi: “Bạo quân, tên bạo quân tàn bạo hung ác. Một kẻ như ngươi không xứng được chư hầu tôn kính, các vị đồng liêu, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây.”
Hắn vừa dứt lời, cửa chính cung điện kẽo kẹt đóng lại, khiến ánh sáng trong điện ảm đạm đi không ít. Chợt có tiếng áo giáp vang lên, một đám thị vệ từ thiền điện đi ra, bao vây quần thần.
Điều khiến người ta chú ý nhất đó là tên đao phủ mặt tròn vai u thịt bắp, tay cầm một thanh trảm đầu đao.
Hoàng đế, hoàng đế có chuẩn bị mà đến.
Chém bọn họ thì hắn có lợi gì đâu?
Các đại thần run rẩy, một đám mặt đơ ra, hoảng sợ bất lực, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Dịch Hi: “Đứa con yêu quái, hủy hoại triều cương.”
Dịch Hi thở dài: “Còn tính là kéo ra ngoài chém, nhưng giờ đành máu rửa đại điện vậy, kéo Tạ đại nhân công chính liêm minh ra chém, mang đầu đến Tạ gia. Ta nhớ Tạ gia có nhiều đất đai như vậy, sao không có lương thực được chứ, trẫm thật khó hiểu.”
Thị vệ hung thần sát khí đè Tạ đại nhân xuống, đao phủ giơ đại đao lên, dưới ánh mắt sợ hãi hoảng hốt của quần thần, chém đầu Tạ đại nhân xuống, máu tươi phun ra văng rất xa, từ từ bốc lên hơi nóng.
Đầu của Tạ đại nhân lăn hai vòng trên đất, trên mặt lão còn đọng lại biểu cảm trước khi chết, sợ hãi, tuyệt vọng và căm thù...
Ở đây ngoại trừ quan võ ra, đám quan văn đã bao giờ nhìn thấy chuyện này. Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ, mùi máu tanh lan khắp điện.
Hắn giết Tạ đại nhân thật chứ không phải nói giỡn để Tạ gia giao ra lương thực.
Chiêu này của Dịch Hi, trực tiếp khiến bọn họ tỉnh mộng. Nói giết là giết, không hề do dự, điên cuồng không nói đạo lý.
“Ngày tàn của Đại Tấn, ngày tàn của Đại Tấn đến rồi.” Ngự sử run rẩy đứng ra chỉ trích Dịch Hi, nhưng Dịch Hi hoàn toàn không nghe...