Editor: Hân
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Dịch Hi đang làm chuyện đại nghịch bất đạo, đôi mắt dài và hẹp của hắn chứa đầy nước mắt, những giọt nước mắt rơi xuống mặt Thần đế, những giọt nước mắt ấm áp khiến khuôn mặt của Thần đế co thắt và run rẩy, như thể bị bỏng.
Dịch Hi: “Phụ hoàng, đây là lúc cha con chúng ta nói chuyện, đừng gọi cho ai khác.”
Thần đế ô ô ô, kinh hãi nhìn con trai mình, như thể hắn chưa từng thực sự hiểu đứa con trai này.
Dịch Hi hỏi: “Phụ hoàng, mẫu phi ta thật sự là hồ ly sao?”
Dịch Hi hỏi xong, lại lẩm bẩm: “Thế nhưng, chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, dù sao người cũng đã chết, sự thật năm đó thế nào, ta cũng không quan tâm.”
Chỉ là một kẻ thua cuộc, kẻ thua cuộc sẽ bị hoàng cung nuốt chửng.
Dịch Hi nói tiếp: “Phụ hoàng, hãy truyền ngôi lại cho nhi thần đi.”
Vừa mở miệng là đòi ngai vàng, Thần đế tức muốn chết.
Thần đế ô ô lắc đầu, Dịch Hi thở dài: “Phụ hoàng, người như vậy là không ngoan đâu, thật lì mà, kẻ không ngoan sẽ bị phạt đó.”
Ánh mắt Thần đế sợ hãi, vừa giận vừa vội, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt lồi lên trợn to nhìn thẳng Dịch Hi, cảm xúc bên trong hắn rất loạn, sợ hãi, tức giận và tuyệt vọng...
Nước mắt trong veo của Dịch Hi rơi từng giọt từng giọt, nhưng mặt lại không chút biểu tình, tà ác và kinh hoàng như một con quỷ đang khóc.
Dịch Hi: “Người không đồng ý sao, không sao cả. Thế thì nhi thần dứt khoát phá huỷ giang sơn Dịch thị vậy. À đâu, bây giờ cho dù ta không làm gì thì giang sơn Dịch thị cũng sẽ sụp đổ thôi.”
Giọng hắn tàn nhẫn hung ác: “Phụ hoàng, giang sơn Dịch thị tan nát trong tay người. Người là một vị vua mất nước, xuống dưới suối vàng người định ăn nói với tổ tiên Dịch thị thế nào đây.”
“Bởi vì người tàn nhẫn độc ác nên bị ông trời trừng phạt, người sẽ mãi mãi mang tiếng là bạo quân.”
Thần đế là một người có cái tôi cao, đặt nặng danh tiếng, một kẻ đạo đức giả. Mỗi lời nói của Dịch Hi đều giẫm lên điểm yếu của hắn ta.
Thần đế tức giận đến mắt nổ đom đóm, cả người run lên, máu tươi chảy ướt khăn. Dịch Hi thu tay lại, chán ghét lấy một cái khăn khác ra lau tay mình.
Hắn thờ ơ nói: “Phụ hoàng, đừng kích động. Ngươi đã bị trúng độc rồi, nếu kích động thì độc sẽ lan ra toàn thân rồi chết đó, không hay đâu. Nhi thần không muốn phụ hoàng chết, muốn phụ hoàng thấy cảnh giang sơn Dịch thị bị diệt vong trong tay người, để người thấy bọn loạn quân xông vào chốn ngục giam này. “
Thần đế giận đến đau tim, bỗng phun ra máu, máu tươi nghẹn ngay khí quản khiến hắn khó thở.
Dịch Hi kêu lên: “An công công, mau cho gọi thái y, bệnh tình của phụ hoàng trở nên nghiêm trọng.”
An Bác Đạt lập tức để tiểu thái giám gọi ngự y đến, đồng thời đích thân lau vết máu đen trên khóe miệng và cổ Thần đế.
Ngự y đến rất nhanh, sắc mặt lộ ra vẻ khó xử khi nhìn thấy tình trạng của Thần đế, Thần đế không còn sống được nữa, độc tố đã ăn mòn cơ thể.
Ngự y thấy tình huống này rất khó giải quyết, hỏi Dịch Hi đứng bên cạnh: “Vương gia, tình trạng bây giờ của bệ hạ rất xấu, cần phải châm cứu, nhưng châm cứu sẽ khiến tình trạng của ngài tệ đi rất nhanh.”
Dịch Hi: “Châm đi.”
Ngự y châm cứu, tình trạng của Thần đế đã tốt hơn nhiều, ít nhất không còn khó thở nữa, nhưng sắc mặt càng thêm khó coi, mặt xám như tro tàn, mang theo tử khí.
Đôi mắt đục ngầu của Thần đế nhìn về phía Dịch Hi, Dịch Hi nhìn hắn cười, yên lặng bình tĩnh, không chút sợ sệt.
Thần đế nói với An Bác Đật: “Gọi triều thần tới đây.” Hơi thở mong manh, chỉ nói một câu mà phải thở dốc một hồi.
An Bác Đạt nhận ra triều đình sắp đổi chủ, liền thu xếp ổn thỏa,
Thần đế nhìn Dịch Hi nói: “Ngươi có vẻ không sợ.”