Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng. Có thể hiểu đại khái đây là người trong lòng của tổng giám đốc.
“Mục tiêu chúng ta là...”
“Không có sâu răng!”
“Sống lâu trăm tuổi!”
”Sống thọ và chết tại nhà!”
Mỗi lần trước khi tiến vào thế giới, Phù Gia cùng hệ thống đều sẽ cổ vũ bản thân, giống như công ty môi giới mỗi sáng sớm tập thể dục buổi sáng. Gọi một phen, biết đâu lượng giao dịch hôm nay có thể tăng đâu?
Hệ thống tiếc nuối nói: “Ở thế giới trước ngươi chỉ có thể sống đến năm mươi tuổi.”
Phù Gia: ”Thế giới trước ta là người bị bệnh tim, bệnh tim cực kỳ nghiêm trọng nha.”
Kéo đến năm mươi tuổi đã thực không dễ dàng, đi hơi nhanh một chút thì trái tim liền không chịu nổi, toàn thân đều lạnh.
”Vậy ở thế giới sau, tranh thủ sống đến một trăm tuổi.” Hệ thống cực kỳ chấp nhất với một trăm tuổi.
Sống lâu trăm tuổi là cái chúc phúc, là cái tâm nguyện. Tâm nguyện dễ dàng đạt thành vậy còn gọi là tâm nguyện sao?
Hệ thống lại nói, chiều dài nhân sinh không quan trọng. Quan trọng chính là độ rộng, xem Phù Gia ở bên trong thế giới đã làm gì, nếu như đạt được mục tiêu, làm được tốt, đều được hết. Nhưng những lời này hệ thống sẽ không nói với Phù Gia, cố gắng cổ vũ Phù Gia.
“Cố lên, thế giới sau chúng ta nhất định có thể sống trăm tuổi, hết tuổi thọ chết già.”
Phù Gia nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nàng thuần khiết: “Ta tận lực.”
Nhưng nàng lớn lên xinh đẹp diễm lệ, phảng phất như hải yêu câu người. Ánh mắt cố tình lại thuần khiết, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Một lát sau, hệ thống nói: “Tìm xong thân thể, bây giờ chúng ta đi cưu chiếm thước sào*... đi thực hiện nguyện vọng, đi đến đỉnh cao nhân sinh.”
*Cưu chiếm thước sào: Chim cắt chiếm tổ chim khách, chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. Có thể hiểu là linh hồn Phù Gia chiếm thân thể của nguyên chủ.
Phù Gia bị hệ thống ném vào bên trong thế giới, thuận tiện tiếp thu kịch bản. Kỳ thật Phù Gia tiến vào thân thể rất đơn giản, họ đều là gặp tai bay vạ gió*, tráng niên mất sớm, các loại sớm go die.
*Tai bay vạ gió: những tai họa không ngờ tự nhiên xảy ra.
Phù Gia không gặp chút trở ngại nào mà tiến vào bên trong thân thể. Nháy mắt như tiến vào bên trong suối nước nóng, ấm áp cực kì, nàng thực yêu thích, thực yêu thích.
Thân thể con người chính là ấm áp như vậy, nàng “ưm” một tiếng cảm thán.
Nhưng thân thể bị lay động kịch liệt, được người khác ôm gắt gao vào trong ngực, liều mạng siết chặt. Nàng hô hấp không thông, bên tai đều là âm thanh inh ỏi, quỷ khóc sói gào.
“Y Y, Y Y, ngươi không thể rời đi như vậy, lưu lại một mình ta.”
“Ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại.”
Phù Gia cảm giác cực kỳ không thoải mái, quanh chóp mũi đều là mùi thuốc sát trùng. Cái mùi này quá quen thuộc, thế giới trước nàng chính là khách quen của bệnh viện, như thế nào đến cái thế giới này, lại là bệnh nhân a.
Như vậy nàng làm thế nào sống lâu trăm tuổi, thọ hết chết già a, chẳng lẽ không còn cái thân thể nào tốt hơn sao?
Bên tai còn liên tục gọi: “Y Y, Y Y...”
Chung quanh đều là âm thanh khuyên giải, nén bi thương, đừng đau lòng, như vậy sẽ khiến người đi không yên tâm.
“Tít tít tít...”
Vốn dĩ nhịp tim là một đường thẳng đột nhiên bắt đầu nhảy lên, làm phòng bệnh đang thút thít gào thét cứng lại.
“Bác sĩ, bác sĩ...” Có người lập tức chạy đi gọi bác sĩ, mà người ôm Phù Gia cuối cùng cũng đem nàng buông xuống.
Phù Gia mở to mắt, thấy được người đàn ông mang đôi mắt đỏ bừng, khó có thể che giấu bi thương. Khuôn mặt anh tuấn, hình dáng tinh xảo, tây trang trên người được đặt may, giờ phút này khẩn trương nhìn mình.
Lộ Thiệu Quân nhìn nữ nhân vốn đã chết, giờ phút này mở mắt, ánh mắt tinh khiết phảng phất như hồ nước, thấy rõ dáng vẻ chật vật của mình, hắn cơ hồ vui đến phát khóc, hai tay che mặt: “Y Y, Y Y...”
Phù Gia nằm ở trên giường, không nói gì, bác sĩ đem Phù Gia kiểm tra, liên tục kêu: “Chuyện này chính là kỳ tích trong y học, sau khi dừng việc cứu chữa năm phút, trái tim thế mà lại khôi phục nhảy lên.”