Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 15: Chương 15




“Lục Miểu!”

Diêu Thành ngồi ở trên sô pha, nhìn Lục Miểu bị khoá chặt cánh tay dẫn vào trong phòng Lục Miểu, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, giọng nói lạnh lẽo nghe liền cảm thấy không rét mà run.

Lục Miểu đột nhiên bị bảo tiêu đẩy về phía trước, cả người không tự chủ được mà té ngã trên mặt đất.

Nghe thấy giọng nói lạnh băng, theo bản năng mà rùng mình một cái, ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt đỏ đậm.

Diêu Thành nhìn chằm chằm cậu ta, tựa như nhìn chằm chằm con mồi đang phun ra màu đỏ tươi, ánh mắt tàn nhẫn lại âm độc.

“Lục Miểu, ngươi thật to gan cư nhiên dám chỉnh ta!”

“Diêu...... Diêu tổng, ngài lời này có ý tứ gì? Tôi làm sao dám chỉnh ngài!”

Lục Miểu bản năng sợ hãi Diêu Thành, nửa năm trước ở hội sở Cực Dạ, cậu ta đã từng vô tình gặp được Diêu Thành đem một ca sĩ mới xuất đạo chơi đến tàn phế.

Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đó, đều cảm thấy một trận sợ hãi.

“Ngươi không dám? A, giỏi một cái không dám!”

Diêu Thành nâng lên một chân đột nhiên đá vào ngực Lục Miểu, trực tiếp đem người đã ngã xuống mặt đất.

“Lục Miểu, ta đều đã tra ra được, ngươi còn dám ở chỗ này giảo biện với ta! Như thế nào, ngươi dám gọi điện thoại báo nguy cùng gọi cho truyền thông, cũng không dám thừa nhận?”

Lục Miểu sắc mặt trắng bệch mà ngã trên mặt đất, ngực bị đá vị trí đau như bị lửa đốt, cậu ta đưa một bàn tay che ngực, sau một lúc lâu cũng chưa từ trên mặt đất bò dậy.

“Hai người các ngươi, lại đây, đem quần áo của hắn cởi ra cho ta!”

Diêu Thành ngập tràn lửa giận hừng hực thiêu đốt, hắn như thế nào cũng chưa nghĩ đến, buổi sáng ở hội sở Cực Dạ phòng vip, thế nhưng có cảnh sát phá cửa đi vào, phía sau còn đi theo rất nhiều phóng viên.

Bình thường chỉ có hắn chơi người, cố tình tối hôm qua người bị chơi kia là hắn, cái bộ dáng xấu hổ và nhục nhã tới cực điểm này, bị truyền thông điên cuồng chụp ảnh.

Hắn phải bỏ năm ngàn vạn, mới giải quyết được sự việc ngày hôm qua, tiền là chuyện nhỏ, nhưng mặt mũi của hắn, hắn không thể không cần!

Sau khi cho người tra liền tra được Lục Miểu, cái người này Diêu Thành căn bản không để ở trong lòng, cư nhiên lại dám tính kế hắn.

Tối hôm qua tất cả mọi chuyện đã phát sinh, nhất định có liên quan tới Lục Sanh, mà Lục Sanh chính là Lục Miểu giới thiệu cho hắn.

Hơn nữa buổi sáng báo nguy cùng gọi cho truyền thông số điện thoại kia chính là của Lục Miểu, thời gian chính xác đến như vậy, nếu nói không phải sớm tính kế, hắn căn bản không tin!

“Không...... Không cần, buông ta ra! Diêu tổng, ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì báo nguy gọi cho truyền thông, ta chưa từng làm qua!”

Bảo tiêu đi lên liền mạnh mẽ mà xé rách quần áo trên người Lục Miểu, “rẹt rẹt “ một thanh âm vang lên, áo phông trực tiếp bị xé làm đôi, quần cũng bị kéo xuống hông, cậu ta liều mạng giãy giụa, nhưng căn bản không phải là đối thủ của hai tên bảo tiêu.

Mắt thấy quần lót liền phải bị kéo xuống, cậu ta vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng sợ hãi, hai tay bị giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể không ngừng mở miệng giải thích.

“Diêu tổng, ta lại không phải ăn gan hùm mật gấu, làm sao dám chỉnh ngài!”

Lục Miểu căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt đã sớm sợ tới mức trắng bệch, bên tai lại vang lên những lời lúc trước Lục Sanh giải thích với Thẩm Vĩ.

Cậu ta vốn dĩ hoài nghi Lục Sanh tối hôm qua như thế nào sẽ tránh thoát một kiếp, hiện tại nhìn tình huống trước mắt, theo bản năng mà liền phỏng đoán có phải hay không Lục Sanh đã làm ra chuyện gì, làm Diêu Thành sinh ra hiểu lầm.

“Diêu tổng, là Lục Sanh, khẳng định là hắn làm cái gì hãm hại ta! Diêu tổng, ngài tin tưởng ta, ngài chính là cho ta mười lá gan ta cũng không dám đắc tội ngươi a, Diêu tổng!”

Hắn biện giải một hồi công phu, trên người còn sót lại quần lót cũng bị trực tiếp kéo xuống, bảo tiêu một chân đá vào trên đùi cậu ta, hai đầu gối cậu ta nặng nề quỳ trên mặt đất, cả người trần trụi, chật vật xấu hổ.

“Lục Sanh là ngươi giới thiệu cho ta, liền tính là hắn làm, chuyện này, Lục Miểu, ngươi cũng trốn không thoát liên can! Các ngươi hai người, cho ta hảo hảo giáo huấn một chút cẩu đồ vật này, dám chỉnh ta, lão tử cho ngươi ăn không hết gói đem về!”

Diêu Thành âm trầm ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Lục Miểu, từ trên sô pha chậm rãi đứng dậy, cầm cái túi trên bàn trực tiếp ném lên trên người Lục Miểu.

Cái túi kia tất cả đều là đồ chơi tình thú, tất cả đều rơi ra đất, hung hăng nện lên người Lục Miểu.

Cái trán của cậu ta vừa lúc bị một bộ còng tay đập trúng, rách da, chảy ra máu tươi, xứng với gương mặt trắng bệch kia, nhìn qua quả thực thê thảm tới cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.