Khả Lạc ở nhà ba ngày, tận lực phụng dưỡng, trở thành đứa con ngoan, ngày ba bữa ăn đều do cô nấu, rảnh rỗi thì trò chuyện cùng bà Lê, lâu lâu thì kiếm ông Bạch hỏi chuyện năm đó.
Cô tốn hết hai phần ba nước bọt một ngày để moi lời giải thích từ ông Bạch. Biết được bí mật năm đó, cô chỉ biết câm nín không thốt lên được lời nào.
Ngày thứ tư kể từ khi trở về Giang Tô, Khả Lạc tạm biệt ba mẹ để đến Thượng Hải, dù ông bà còn quyến luyến cô nhưng vẫn chấp nhận, ngậm ngùi tiễn con gái.
Đi một mạch đến gần ga tàu, ngẩng mặt nhìn bầu trời sáng sớm đầy nắng, cảm giác yên bình bị Tiểu Cửu đánh văng:
- Có chuyện rồi, có chuyện rồi!!
Cô nhíu mày, giọng thắc mắc:
- Sao?
Tiểu Cửu gấp đến mức mấy cái đuôi quấn vào nhau, liên tục hối thúc Khả Lạc:
- Ngươi mau mau quay về nhà, cha mẹ nguyên chủ gặp chuyện rồi.
Khả Lạc vội quay người chạy gấp rút, thật may khi cô không vác theo nhiều đồ nên tốc độ chạy không quá chậm, giọng nói hơi hổn hển vì chạy:
- Có liên quan đến nam chủ không?
Tiểu Cửu cũng gấp theo cô, hoang mang cùng bất ngờ đáp:
- Có.
Lòng Khả Lạc thầm mắng, vẻ mặt lại cố giữ vững bình tĩnh.
Chết tiệt!!
Lúc cô vào nhà thì thấy ông Bạch cùng bà Lê bị trói, cả hai ngồi bệt dưới sàn nhà, còn Chương Sơ Mặc trầm lặng ngồi trên ghế, dáng vẻ âm trầm như hận không thể giết người tại chỗ. Căn phòng vốn sáng sủa bị rèm che khuất, ánh nắng chói rực cũng khó khăn xuyên qua lớp rèm dày.
Nếu hỏi cô có bị khí chất lúc này của anh áp đảo không? Thì câu trả lời là có.
Khả Lạc đứng vững trước mặt anh, giọng hơi mang theo chút cầu xin:
- Cậu muốn báo thù thì cứ lấy mạng tôi, chỉ cần tha cho bọn họ.
Chương Sơ Mặc khinh miệt cười, mắt nheo lại đầy ý uy hiếp:
- Chị đang ra điều kiện với tôi?
Sắc mặt Bạch Cố trắng bệt vì run sợ, giọng nói lắp bắp gọi anh:
- Tiểu Mặc...
Anh lạnh nhạt cảnh cáo ông Bạch, đôi mắt tam bạch ấy lại như kết lớp băng lạnh:
- Nói xem tôi nên chôn sống ông hay phanh thây?
Khả Lạc dời mắt khỏi hai người, ánh mắt cô tập trung vào người con trai trên ghế:
- Sơ Mặc, coi như tôi cầu xin cậu, chỉ cần cậu tha cho họ một mạng, muốn tôi làm gì cũng được.
Anh hơi cụp mi, trong lòng bàn tay còn vương vết máu do bị móng tay bấm vào:
- Mộng Hy, à phải gọi là Lăng Hy nhỉ? Chị dựa vào gì mà nghĩ tôi sẽ đáp ứng?
Cô hơi sững người, khóe miệng hơi nhếch lên, chút tự tin tỏa ra:
- Dựa vào giá trị của tôi trong lòng cậu.
Câu trả lời của cô như thức tỉnh anh, nhìn nụ cười của cô, trong lòng anh càng khó chịu:
- Đánh giá cao bản thân quá rồi đấy.
Chương Sơ Mặc liếc nhìn người con gái mới tuần trước còn nằm trong lòng mình, bây giờ lại xa lạ đến mức khó tin, anh cợt nhả lên tiếng:
- Vậy chị tự kết liễu cái mạng sống của mình đi.
Khả Lạc đương nhiên phải đồng ý, dưới ánh mắt sắc như dao của anh, cô lật đật cởi trói cho ba mẹ, vội vàng đưa hai người họ ra khỏi nhà, giấu giếm nhét vào tay ông Bạch hai vé máy bay cùng ví tiền, dặn dò hai người kiếm một nơi yên bình sinh sống, nếu được thì đừng quay lại.
Không có nhiều thời gian, cô chỉ có thể thuyết phục họ rời đi, sau đó dặn dò họ vài câu.
Ép hai người ra khỏi nhà xong, Khả Lạc thẫn thờ vào lại nhà, thuận tiện một mạch bắt lấy thanh đoản đao trên bàn. Người luôn để ý từng cử động nhỏ của cô thấy vậy liền hất văng thanh đao ra xa.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Giữa yêu và hận, anh cuối cùng vẫn không muốn làm cô tổn thương...
Người con gái anh nâng niu trong tim, sao lại nỡ tổn thương cô ấy. Lại một suy nghĩ khác phản bác lại trong đầu anh, người con gái anh yêu là người đã bỏ rơi anh, là người thấy anh lúc khó khăn lại rời đi.
Ánh mắt Chương Sơ Mặc trầm xuống, giọng cũng chẳng mang chút cảm tình, nhưng càng nói lại càng dan díu sự uất ức:
- Lăng Hy, rốt cuộc chị tiếp cận tôi vì lí do gì? Muốn coi tôi lớn lên sống cực khổ thế nào? Hay muốn lần nữa đẩy tôi xuống địa ngục.
Anh tự giễu bật cười, cười đến mức bị nghẹn, đuôi mắt ửng đỏ, hốc mắt như giữ không được nước mắt, nhưng lại cố nuốt nước mắt vào trong:
- Nếu vậy thì chị không cần làm đâu, bởi vì tôi đã sớm ở địa ngục chờ lấy mạng chị...
Cô không đáp, anh nhìn cô, nhìn gương mặt vừa lạ vừa quen trước mắt, thầm hận tại sao không phát hiện thân phận cô sớm hơn, cổ họng gào thét:
- Cút, chị cút ra khỏi mắt tôi mau, cút đi!!
Khả Lạc vẫn chọn trầm mặc đứng im, anh không muốn nghe giọng cô, nhưng khi không nghe được lời giải thích nào từ cô thì càng tức giận, dáng vẻ như muốn phát điên:
- Chị không cút thì tôi cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt chị nữa đâu.
Đứng ngang phía cửa, chỉ cách một bước chân là ra khỏi, thì anh dừng lại, giọng vì gào to mà khàn đặc:
- Tốt nhất sau này nên tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà giết chị đấy.