Khả Lạc tung tăng, phấn khởi đi đến khu trại trẻ mồ côi, vừa gần đến nơi, cô đã nghe tiếng trẻ con vui đùa, âm thanh rộn ràng, nhộn nhịp vang lên. Khả Lạc tiến nhanh đến nơi trước mặt, đám trẻ con thấy người lạ liền co rúm, chạy ùa ôm lấy nhau, vẻ mặt phòng thủ như thể mọi người đều là người xấu, đều sẽ làm hại mình. Khả Lạc mỉm cười dịu dàng, cô dang tay ra, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ không làm hại các em đâu, mau đến đây nào.
Thấy mấy đứa nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, phân vân coi có nên tin lời của Khả Lạc, cô mở giỏ ra, lấy dĩa bánh hoa tuyết lê, nói:
- Tỷ tỷ có làm bánh cho các em nè, mau đến ăn thử xem có ngon không.
Đám trẻ thấy dĩa bánh trắng trắng mềm mềm lại tỏa ra mùi hoa thơm ngọt, liếc mắt nhìn nhau rồi chạy ập đến phía Khả Lạc, nô nức lên tiếng:
- Em muốn ăn, em muốn ăn
Khả Lạc lấy thêm dĩa bánh thứ hai từ trong giỏ đưa cho đám trẻ, thấy các bé ăn xong, hai mắt sáng rỡ, cô phì cười, hỏi:
- Có ngon không?
Mấy bé liên tục gật gật đầu, trong đó có một bé trai đứng ở gần, gương mặt thanh tú, hiền lành tựa như một chú tiểu bạch thỏ không biết làm hại ai, cậu bé ngắm nhìn Khả Lạc, lên tiếng nói:
- Tỷ Tỷ.
Khả Lạc nghe tiếng gọi, quay sang nhìn cậu bé nhỏ:
- Hửm?
- Tỷ vừa xinh đẹp lại nấu ăn ngon, sau này đệ muốn làm phu quân của tỷ.
Khả Lạc đơ người, mắt luôn hướng nhìn cậu bé, thầm nhủ: “ Trông mặt thụ động mà tính chủ động dữ “. Cô bật cười, giơ tay xoa đầu cậu bé:
- Đệ bao nhiêu tuổi mà muốn kết thân tỷ?
Cậu bé cười, lộ ra chiếc đồng điếu nhỏ xinh, dõng dạc nói:
- Tiểu Bảo nay đã 10 tuổi rồi.
- Hửm, đệ tên là gì vậy? - Khả Lạc hỏi.
Cậu bé sụ mặt, đôi mắt to tròn đó như chứa đầy nước mắt:
- Đệ không có danh, tự được bảo mẫu đặt là “ Bảo “, mọi người gọi đệ là Tiểu Bảo.
Khả Lạc có chút khó hiểu:
- Bảo mẫu tự đặt tên cho đệ sao?
Đám trẻ chạy đến gần Tiểu Bảo, trong đó có một cậu bé khác trông khá hoạt bát, nói:
- Bảo mẫu nói là Tiểu Bảo không có phụ thân và mẫu thân, nên bà mới tự đặt tên cho cậu ấy.
Khả Lạc gật đầu tỏ ý đã hiểu. Chợt lúc này, vị bảo mẫu đi từ trong viện khách ra, đi cùng bà là Ngạo Nhất Luân, anh vừa thấy Khả Lạc thì có chút giật mình, hỏi:
- Sao cô nương lại ở đây.
Khả Lạc cười đi đến gần Ngạo Nhất Luân, đáp:
- Tôi muốn đến thăm những đứa trẻ, không ngờ ngài lại ở đây đấy.
- Thật trùng hợp. - Nam chủ nói.
Khả Lạc nhìn theo hướng của Ngạo Nhất Luân, thấy đám trẻ cùng nhau vui đùa, nghịch ngợm, trên gương mặt mỗi bé đều có nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời lúc bình minh ló dạng, cô lên tiếng:
- Các em ấy thật đáng yêu.
Ngạo Nhất Luân quay sang nhìn Khả Lạc, cười nói:
- Phải, những lúc tâm trạng không vui, ta đều đến đây, chỉ cần thấy nụ cười của các em ấy thì tâm trạng ta liền trở nên tốt hơn.
Vị bảo mẫu nhìn Khả Lạc và Ngạo Nhất Luân trò chuyện vui vẻ, bà nói:
- Hay là hai người vào trong nói chuyện đi.
Ngạo Nhất Luân đáp:
- Không cần đâu ạ.
Khả Lạc lại gật đầu, cô đi theo vị bảo mẫu vào viện khách, cô ngồi vào ghế cạnh bảo mẫu. Vị bảo mẫu hiền từ nhìn Khả Lạc, bà nói:
- Cô nương cũng yêu quý trẻ nhỏ sao.
- Vâng. - Khả Lạc đáp.
Hai người ngồi trò chuyện cùng nhau, bà kể về thời bà cùng phu quân mình xây dựng nên trại trẻ để nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi, sau đó phu quân bà mất để lại bà nuôi đám nhỏ, may sao có nam chủ và một số vị phú hào lương thiện giúp đỡ. Lát sau, Khả Lạc lên tiếng hỏi bà:
- Tiểu Bảo không có phụ mẫu sao bà?
Vị bảo mẫu thở dài, gật đầu nói:
- Ừm, đứa nhỏ đấy bị người bỏ trong hẻm, hên sao mà Nhất Luân thấy được, nên ngài ấy mang đến đây cho ta nuôi dưỡng, Tiểu Bảo cũng rất quý Nhất Luân. Không rõ phụ mẫu là ai nên ta tự đặt tên cho đứa nhỏ, gọi là “Bảo“.
Trò chuyện một hồi, cũng đã đến giờ phải rời đi, cô nói lời tạm biệt vị bảo mẫu. Bước ra khỏi viện khách, thấy Ngạo Nhất Luân đang dạy Tiểu Bảo cách thắt châu chấu từ cỏ, Ngạo Nhất Luân vừa hay lại thấy Khả Lạc, anh nói:
- Giờ cô về sao.
- Ừm. - Khả Lạc đáp.
Ngạo Nhất Luân đưa con châu chấu cho Tiểu Bảo, anh tiến đến gần cô:
- Ta đưa cô về.
Hai người tạm biệt đám trẻ thì rời khỏi cổng, đi được vài bước, Khả Lạc nghe có tiếng gọi, cô quay lưng nhìn đằng sau thì thấy Tiểu Bảo đang chạy lại phía mình, Ngạo Nhất Luân thắc mắc:
- Tiểu Bảo, sao đệ lại chạy ra đây, mau trở về đi.
Tiểu Bảo bỏ mặt lời nói của Ngạo Nhất Luân, mắt cậu bé hướng nhìn Khả Lạc, ngượng ngùng lên tiếng:
- Tỷ tỷ đáp ứng đệ chứ?
Khả Lạc nhớ ra lời nói của cậu bé lúc nãy, cô cười nói:
- Hảo a, sau này lớn rồi thì đệ đến tìm tỷ. Tỷ là Khắc Ái Lạp.
Cậu bé vui mừng, háo hức:
- Ái Lạp tỷ tỷ, tỷ nói rồi đấy, không được lừa dối trẻ con đâu.
- Ừm ừm, đệ mau trở về đi.
Tiểu Bảo nói lời tạm biệt Khả Lạc và Ngạo Nhất Luân liền xoay người chạy trở về trại.