Tất cả mọi người đều đã xuất phát vào rừng, trừ hoàng thượng và các phi tần là ở lại chờ đợi. Khả Lạc tách khỏi Giang Kỳ, một mình cưỡi ngựa đi vào một lối khác, Lương Tiếu Tuyết luôn hướng mắt theo dõi Khả Lạc, thấy vậy liền phóng ngựa đi theo sau Khả Lạc. Đi một hồi cô ta thấy trước mắt là một cái hang động nhỏ, xung quanh toàn là dây leo và cây cối, cô ta lại chẳng thấy Khả Lạc ở đây, dù ban nãy cô ta không hề thấy Khả Lạc rẽ trái hay phải, thầm nghĩ: “ Chắc Khắc Ái Lạp đã vào hang động rồi, hôm nay sẽ là ngày tàn của cô đấy. “
Nói rồi, Lương Tiểu Tuyết xuống ngựa, lấy ra một thanh chủy thủ, cô ta đang chuẩn bị đi vào hang động thì nghe tiếng nói:
- Lương tiểu thư đang kiếm ta sao?
Lương Tiểu Tuyết xoay người thì thấy Khả Lạc đang ngồi trên nhánh cây, môi cười nhã nhặn thân thiện trong khi tay cô đang giương cung, nhắm vào Lương Tiểu Tuyết, ánh mắt Lương Tiểu Tuyết có chút hoảng, phòng bị nhìn Khả Lạc. Khả Lạc cười, tay buông dây cung đang được căng ra, khiến mũi tên bay nhanh đến hướng Lương Tiểu Tuyết, cô ta hoảng người, chưa kịp chạy thì mũi tên đã đâm vào chân phải của cô ta.
Khả Lạc bắn tên xong liền phóng xuống nhánh cây, chạy nhanh đến hướng Lương Tiểu Tuyết để bịt miệng cô ta lại, sau đó kéo lê người Lương Tiểu Tuyết vào trong hang động, để cô ta nằm dựa đầu vào vách hang động, Khả Lạc ngồi chổm xuống, sâu thẳm nhìn vào Lương Tiểu Tuyết, lên tiếng nói:
- Ta chưa hề làm gì cô, tại sao cô lại luôn nhắm vào ta.
Lương Tiểu Tuyết thấy Khả Lạc đã buông tay ra, dự định hét lên để kêu cứu thì thấy ánh mắt đe dọa của Khả Lạc, cả người cô ta run rẩy, nhưng lòng kiêu ngạo của cô ta trỗi dậy, ngọa mạn nói:
- Khắc Ái Lạp, cô sinh ra chính là một cái sai, phụ mẫu cô chính là thứ dân đen ngu ngục nên chưa bóp chết cô từ lúc mới sanh cô ra.
Khả Lạc bóp lấy cổ Lương Tiểu Tuyết, cả người cô vẫn trong trạng thái bình tĩnh, chỉ là khí chất và ánh mắt cô đang tỏa ra một luồng sát khí, cười nói:
- Vậy cô thì sao? Ăn uống đều là do phụ mẫu lo, cô đã lo cho họ cái gì chưa? Cô ỷ mình là đại tiểu thư nhà tể tướng, nên coi khinh người khác, ép buộc người khác làm theo ý mình, hôm nay còn có ý định giết ta chỉ vì ghen tuông, cô đúng là nữ nhân độc ác lòng dạ âm hiểm.
Lương Tiểu Tuyết cố gắng hít lấy không khí, cổ cô ta đau điếng, thấy vậy Khả Lạc buông tay ra, cô lấy viên thuốc trong y phục ra, nhét vào miệng Lương Tiểu Tuyết, thấy cô ta đã nuốt xuống, Khả Lạc cười nhẹ. Lương Tiểu Tuyết nói:
- Um...ummm....umm?
( Cô cho ta uống thuốc gì đấy?)
Khả Lạc nhún vai, đáp:
- Chỉ là thuốc khiến cô không thể nói chuyện thôi, à thuốc này ngấm lâu rồi thì có thể lấy đi giọng nói của cô luôn đấy, bởi ta đây có nhiều trò hay để đáp trả cô lắm nên không thể để cô lên tiếng kêu cứu được.
Khả Lạc lấy cây chủy chủ của Lương Tiểu Tuyết, đưa lên cận mặt cô ta, nhẹ tay ấn xuống, vết thương kéo dài hết nửa gương mặt của Lương Tiểu Tuyết, nhẹ giọng lí nhí nói:
- Đây là trả thù vì cô đã buông lời xỉ vả nguyên chủ suốt vài năm trời.
Khả Lạc lấy bộ kim châm từ y phục ra, nhìn mặt Lương Tiểu Tuyết trắng dã, hoảng sợ lại run rẩy, Khả Lạc lấy từng cây kim đâm vào cánh tay, lưng, chân trái trái của Lương Tiểu Tuyết, cô ta đau điếng, nhưng lại không hét lên được, thân thể càng lúc càng đau khiến cô ta ngất đi. Khả Lạc phủi y phục rồi đứng dậy, thu dọn bãi chiến trường, nãy giờ cô tra tấn Lương Tiểu Tuyết ở một mức cơ thể cô ta có thể chịu được. Biết được Khả Lạc làm vậy, Tiểu Cửu thắc mắc hỏi:
- Ngươi không giết nữ chủ luôn sao? Nữ chủ từng kêu người ném xác nguyên chủ vào rừng cho sói ăn thịt đấy. Ngươi trước giờ đâu có tốt tính thế.
Khả Lạc đáp lời:
- Dù ta không phải người tốt, nhưng ta hẳn là kẻ xấu, có thể dễ dàng giết chết, lấy đi sinh mạng người khác như Lương Tiểu Tuyết từng làm. Cái kết này cũng đủ đáng cho nữ chủ rồi.
Tiểu Cửu thầm gật đầu, lên tiếng:
- Ừm, ngươi muốn làm gì cũng được, ta luôn tán thành mọi quyết định của ngươi mà.
Khả Lạc vừa ra khỏi hang động thì thấy Giang Kỳ đang ngồi trên lưng ngựa, đứng cách cô không xa, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn cô, Khả Lạc đi đến phía Giang Kỳ, nói:
- Ngựa của tôi chạy mất rồi.
Giang Kỳ nhích người ra phía sau, bảo:
- Lên ngựa đi, ta đưa cô về.
Trên ngựa, Khả Lạc ngồi trước, Giang Kỳ ngồi phía sau, nửa hơi trong giống đang ôm Khả Lạc, đi một quãng đường nhưng không thấy Giang Kỳ hỏi cô bất cứ điều gì, Khả Lạc lên tiếng:
- Ngài không tò mò ta đã làm chuyện gì sao?
Giang Kỳ thản nhiên đáp:
- Cái ta muốn biết chắc chắn sẽ biết được. Cô làm như vậy không sợ bị bắt hay sao, trước khi gây chuyện sao không thương lượng với ta một tiếng.
- Nói với ngài để ngài báo hoàng thượng bắt ta sao? - Khả Lạc nói.
Giang Kỳ kéo dây cương, khiến ngựa dừng chân lại, anh ôm lấy Khả Lạc từ phía sau, đáp:
- Với cô thì khác, cô muốn làm gì cứ nói ta, ta thay cô làm, ta không muốn nhìn thấy tay cô dính máu.
Khả Lạc gật đầu:
- Ừm.
- Đi về thôi.
Nói rồi, Giang Kỳ cưỡi ngựa quay lại phía bãi trống, nơi mà hoàng thượng và phi tần đang ngồi. Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, mọi người dần đi về phủ của mình, riêng không thấy Lương Tiểu Tuyết đâu cả, hoàng thượng cho lính đi tìm, nghe bảo lính thấy Lương Tiểu Tuyết ở trong hang động, vết thương ở chân phải giống bị mũi tên đâm nhưng lại không tìm thấy cây tên ở khu vực đó, mặt của Lương Tiểu Tuyết bị hủy dung, trên người có vài vết kim đâm.
Thái y chữa trị cho Lương Tiểu Tuyết xong, chỉ kết luận rằng cô ta có thể sống nhưng chân phải khó mà đi lại bình thường bởi vết thương bị nhiễm trùng nặng, thái y còn phát hiện trong cơ thể Lương Tiểu Tuyết có một lượng thuốc độc nhỏ khiến cô ta mất đi giọng nói.
Tể tướng mong hoàng thượng điều tra ra hung thủ hại con gái mình, cuộc điều tra diễn ra trong ba ngày đêm nhưng vẫn không có chút kết quả hay nghi vấn, hoàng thượng đành chia buồn cùng tể tướng và phu quân của Lương Tiểu Tuyết là Ngạo Nhất Luân.