Khả Lạc nhốt kín mình trong phòng để luyện tay nghề thêu thùa, Tiểu Cửu lẳng lặng nhìn Khả Lạc quăng cái cái túi thơm thứ mười hai xuống sàn, lấp bấp nói:
- Lạc Lạc à, hay là ngươi đừng thêu nữa. Ta thấy tội cho đống vải với chỉ bị ngươi đụng đến quá.
Khả Lạc vẫn tiếp tục thêu túi thơm, đáp lời Tiểu Cửu:
- Không được, nào ta làm thành công thì mới dừng.
Thoáng chốc đã ba ngày trôi qua, đêm hôm đó, Khả Lạc đem chiếc túi thơm được cô thêu đẹp nhất chạy đến thư phòng để gặp Giang Kỳ, vừa mở cửa phòng thì thấy Giang Kỳ đang ngồi nói chuyện với vài người khác, có vài vị quan có tuổi, một vị tướng trung niên. Mấy người đó nhìn Khả Lạc, sau đó quay sang nhìn Giang Kỳ, thấy anh vươn tay đón Khả Lạc, Giang Kỳ lên tiếng:
- Lạp Nhi, lại đây.
Khả Lạc tiến đến chỗ Giang Kỳ, anh nắm lấy eo cô, để cô ngồi trên đùi anh, nói:
- Các ngươi nói tiếp đi.
Một vị quan cau mày, lên giọng nói:
- Vương gia, đây là chuyện lớn, sau lại để người ngoài nghe thấy được.
Khả Lạc tính đứng dậy rời đi, nhưng Giang Kỳ ôm chặt lấy cô, anh đáp lời vị quan ban nãy:
- Ái Lạp là nữ nhân của bổn vương, không phải người ngoài.
Mấy vị quan giữ bình tĩnh, tiếp tục nêu ý kiến của mình, cuộc trò chuyện diễn ra gần một khắc, Khả Lạc im ắng ngồi nghe, cô cũng hiểu nôm na vài ý trọng điểm của cuộc trò chuyện này, thầm nhủ: “ Thì ra Giang Kỳ có ý muốn tạo phản, soán ngôi vua. “
Cuộc trò chuyện kết thúc, cái vị quan rời đi, Giang Kỳ lúc này quay sang nhìn Khả Lạc, sủng nịch nói:
- Nàng kiếm ta sao?
Khả Lạc gật đầu, cô nhét túi thơm vào tay Giang Kỳ, nói:
- Tặng chàng.
Giang Kỳ cầm túi thơm lên ngắm nghía, nhìn hình thêu trên túi, khóe miệng anh giật giật, thầm nhủ: “ Nàng ấy thêu đôi gà con sao? “, dù nghĩ vậy nhưng anh vẫn lên tiếng khen ngợi:
- Đôi chim sẻ nàng thêu đẹp thật đấy.
Khả Lạc bĩu môi, lên tiếng nói:
- Ta thêu chính là đôi phượng hoàng.
Giang Kỳ quay đầu nhìn lại đôi gà con trên túi thơm, coi kĩ đôi gà con này có giống phượng hoàng không. Giang Kỳ cười:
- Ta xin lỗi, nàng thêu trừu tượng quá nên ta nhìn không ra.
Khả Lạc bẹo má của Giang Kỳ như ý trả thù anh, nhìn gương mặt đẹp tựa thiên tiên ấy bị biến dạng, cô bật cười, Giang Kỳ đưa tay đỡ sau lưng Khả Lạc để tránh việc cô bị ngã ra sau. Khả Lạc cười một hồi liền thắc mắc hỏi Giang Kỳ:
- Chàng muốn làm vua sao?
Giang Kỳ nhìn Khả Lạc, nghiêm túc nói:
- Phải, nàng yên tâm, khi ta làm vua nhất định sẽ cưới nàng làm chính thất, nàng sẽ là hoàng hậu của nước Sở.
Khả Lạc vươn tay ôm lấy Giang Kỳ, đầu vùi vào vai anh, nhẹ giọng lên tiếng:
- Nhưng ta không muốn ở trong hoàng cung, ta chỉ muốn có một cuộc sống tự tại, bình yên.
Giang Kỳ xoa đầu Khả Lạc, hôn nhẹ lên trán cô, đáp:
- Ngoan, đợi ta làm xong mọi việc thì sẽ cho nàng một cuộc sông tốt hơn.
Khả Lạc không lên tiếng, cô vẫn giữ tư thế ôm lấy anh.
......................
Thời gian nhẹ trôi, chốc lát đã gần nửa năm kể từ ngày Khả Lạc biết tin Giang Kỳ muốn tạo phản. Sáng hôm đó, cô vừa mở mắt đã thấy phòng trống, Giang Kỳ bước vào phòng, anh bước đến giường, nhìn Khả Lạc, lên tiếng:
- Nàng về tòa viện lúc trước đi, chỗ này không an toàn nữa đâu.
- Chàng thật sự muốn làm sao?
Giang Kỳ gật đầu, anh ôm lấy cô, dịu dàng nói:
- Phải, hôm nay sẽ khởi binh, nàng mau rời khỏi phủ này đi, sau khi thành công, ta nhất định sẽ đến đón nàng.
Khả Lạc không đáp lời, nhìn bóng dáng Giang Kỳ đi xa, cô xếp đồ đạc vào túi nải, trở về tòa việc của mình. Vừa mở cổng vào, Khả Lạc nghe tiếng động ở phòng khách, cô nhanh chân chạy đến, hét to:
- Kẻ nào đến ăn trộm đồ.
Khả Lạc thấy trong phòng khách có một cậu thanh niên trẻ đang lau chùi phòng, cô lên tiếng hỏi:
- Ngươi là... Tiểu Bảo?
Tiểu Bảo đứng sững người, ngơ ngác nhìn Khả Lạc, cậu buông khăn ra, chạy đến ôm lấy Khả Lạc, nói:
- Ái Lạp tỷ, đệ rất nhớ tỷ.
Khả Lạc đáp lại cái ôm của Tiểu Bảo, cô chợt nhận ra Tiểu Bảo mới đây đã lớn như vậy rồi, cậu bé nhỏ nhắn hồi đó bây giờ đã cao hơn cô nửa cái đầu, trông cậu chững chạc hơn, nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con, làn da trắng mịn như phúng ra sữa. Khả Lạc lên tiếng hỏi:
- Đệ trở về từ khi nào vậy?
Tiểu Bảo buông Khả Lạc ra, cười đáp:
- Đệ về từ hôm qua, nhưng không thấy tỷ ở đây. Hôm nay đệ đến dọn dẹp thay tỷ, sẵn coi có may mắn gặp được tỷ hay không.
Khả Lạc cầm chổi lên phụ Tiểu Bảo dọn dẹp, Tiểu Bảo nhìn sườn mặt Khả Lạc, hỏi:
- Lời hứa hồi trước tỷ nói với đệ, bây giờ có thực hiện được không?
Khả Lạc đơ người, cô không ngờ chỉ là lời hứa nhỏ mà Tiểu Bảo vẫn còn nhớ, cô lên tiếng trêu ghẹo:
- Phải coi thành ý của đệ lớn bao nhiêu nữa, thì tỷ mới dám giao bản thân mình cho đệ chứ.
Tiểu Bảo hào hứng, cười rạng rỡ, lộ ra chiếc đồng điếu nhỏ xinh, đáp:
- Hảo, đệ sẽ cố gắng hết sức.
Nói rồi, cậu chạy đến giật lấy câu chổi trên tay Khả Lạc, kéo tay cô ngồi xuống ghế, nói:
- Tỷ cứ ngồi nghỉ đi, việc dọn dẹp nhà cứ để cho đệ làm.
Khả Lạc dịu dàng nhìn Tiểu Bảo, cười nói:
- Làm phiền đệ rồi.