Anh lùi ra trước sự ngỡ ngàng của nữ giảng viên y tế đó, đưa mắt thấy Khả Lạc lúc này đang ôm bụng, sắc mặt không mấy tốt đẹp, anh đăm dự tính lên tiếng hỏi cô, nhưng suy nghĩ một hồi thì đành im lặng không nói gì. Vị nữ giảng viên đó nhìn vẻ mặt khó xử của anh, cười nhẹ nói:
- Chính Thần, vết bầm của anh đã được thoa thuốc rồi đấy.
Lâm Chính Thần gật đầu, anh giương nhìn ánh mắt lãnh đạm của Khả Lạc, nhìn sang vị giảng viên:
- À ừm, vậy tôi đi trước đây.
Anh bước ra khỏi cửa, lướt qua cô một cách thản nhiên, Khả Lạc hơi liếc nhìn anh, môi mỉm cười nhẹ, cô tiến lại gần giảng viên y tế, lên tiếng:
- Lão sư, em đến xin thuốc đau bụng.
Vị giảng viên ý tế đó liền lấy một vỉ thuốc đưa cho Khả Lạc, liếc nhìn chiếc áo khoác được cô quấn che phần mông lại, nhẹ giọng hỏi:
- Em bị....cái đó hả?
Khả Lạc gật đầu, cô giảng viên đó thuận tay lấy một hộp đồ cần dùng cho Khả Lạc. Lát sau, cô thu xếp lại mọi thứ ổn thỏa, nói thanh cảm ơn vị giảng viên đó rồi rời đi. Trên hành lang, Khả Lạc vừa mới rời khỏi phòng y tế vài mét, chợt cô thấy anh đang đứng đợi, tâm trạng Khả Lạc lúc này đang không tốt, cô lướt qua người Lâm Chính Thần, lúc này anh quả thật có chút sững sờ, chạy theo bước chân cô, anh thử hỏi:
- Em bị bệnh rồi sao?
Khả Lạc lắc đầu, trông thấy cô đang không muốn nói chuyện với mình, ánh mắt anh tràn đầy khó xử, nhấp môi lên tiếng giải thích:
- Thật ra ban nãy Gia Linh lão sư chỉ đang giúp tôi thoa thuốc lên vết bầm trên cổ tôi thôi, không phải làm chuyện gì xấu hổ đâu, nếu em không tin thì tôi sẽ cho em coi vết bầm.
Khả Lạc dừng bước, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng cô đã nghe hiểu lời giải thích của anh, nào ngờ lúc này Khả Lạc thu hết vẻ mặt lấp ló tia mừng rỡ của Lâm Chính Thần, cô nghiêng đầu nhìn anh:
- Gia Linh lão sư? Gọi thẳng tên luôn, đúng là tình đồng nghiệp thân mật.
Vừa nói hết câu, cô đã nhanh chân rời đi, bỏ lại anh ở phía sau, Lâm Chính Thần khó hiểu gãi gãi đầu:
- Em ấy có phải đang giận mình không?
Trong phòng học, tiết tiếp theo lại chính là tiết vật lí do anh dạy, Khả Lạc vừa nhìn thấy anh liền gục đầu xuống bàn, một chút cũng không muốn nhìn anh. Lâm Chính Thần nghiêm túc giảng bài, nhưng ít ai biết được lúc này anh vẫn luôn để tâm nhìn Khả Lạc, dự tính lên tiếng gọi cô tập trung học, lại chợt nhớ đến cô đang bệnh, anh đành nuốt lời đó vào trong lòng.
Cuối giờ học hôm đó, Lâm Chính Thần như thường lệ ở phòng giảng viên chờ cô tới, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng cô, anh chạy nhanh đến lớp học của cô thì thấy cả lớp đã về, Lâm Chính Thần có chút lo lắng, anh nhanh chóng lái xe về nhà. Về tới nhà, thấy bàn ăn đã được chuẩn bị, trên bàn còn có tờ giấy ghi chú, nội dung tờ giấy đại loại là thông báo cho anh biết cô đã đến tiệm bánh rồi.
Lâm Chính Thần nhìn nét chữ trên tờ giấy hồi lâu, cuối cùng anh nhét tờ giất vào túi áo khoác, thầm nhủ:
- Chiều sau khi giải quyết công việc xong nhất định sẽ đến đón cô ấy. Đọc t