Buổi trưa, Khả Lạc cùng Lâm Chính Thần trở về nhà. Sau khi ăn xong, cô đứng dậy lên tiếng:
- Em đến tiệm bánh đây.
Lâm Chính Thần ngước mắt nhìn cô, anh cười gượng nói:
- Không cần đâu, anh đã xin chú Khúc cho em nghỉ hôm nay rồi.
Khả Lạc nhướng mày, cô khoanh tay lại, gật gù tỏ vẻ kinh ngạc:
- Mới quen có một ngày mà Lâm lão sư lại tự quyết định mọi chuyện của em rồi sao?
Anh hơi rụt cổ, ánh mắt khó xử nhìn cô, chợt anh đứng lên nắm lấy tay Khả Lạc. Trước sự ngơ ngác của cô, anh nhanh chóng kéo cô đi ra phòng khách, ép cô ngồi xuống sofa, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay em đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh xuống bếp rửa chén đây
Khả Lạc gật gật đầu, thật ra cô đợi câu này của anh lâu lắm rồi, Khả Lạc mãn nguyện mỉm cười nhìn bóng lưng Lâm Chính Thần đang loay hoay dưới bếp. Chợt tiếng chuông ngoài cửa vang lên, cô lên tiếng:
- Tới liền.
Nói rồi Khả Lạc bước xuống sofa chạy nhanh ra mở cửa, trước mắt cô là một ông chú vẻ mặt khá thân thiện, ông ấy thắc mắc hỏi:
- Lâm tiên sinh có ở nhà không vậy?
Cô gật đầu, chỉ tay hướng vào phía nhà bếp, nhẹ giọng đáp:
- Anh ấy đang ở dưới bếp, có chuyện gì không ạ?
Vị thúc thúc đó bật cười nhìn Khả Lạc, ông ấy đưa tay vỗ vỗ vai cô, lên tiếng giới thiệu:
- Ay da, chú là lão Lý thuê phòng ở cùng tầng này nè, nay chú đến đóng tiền cho Lâm tiên sinh. À cháu chắc chắn là vợ của Lâm tiên sinh phải không? Trông cháu trông trẻ quá.
Khả Lạc hơi nhíu mày, cô thắc mắc:
- Lâm Chính Thần là chủ chung cư này sao ạ?
Lão Lý đưa tiền phòng cho Khả Lạc, cười đáp:
- Phải rồi, bộ tên nhóc đó không nói cháu biết sao?
Cô nhẹ lắc đầu, nhận lấy tiền của lão Lý, liếc mắt nhìn phòng bên cạnh, lên tiếng hỏi:
- Phòng bên cạnh có người thuê chưa vậy chú?
Ông ấy đưa mắt nhìn theo hướng Khả Lạc chỉ, gật đầu nói:
- Lúc trước thì không có mà hình như hôm qua mới có người chuyển đến, chú tình cờ thấy họ vào đêm hôm qua, chả hiểu sao chuyển nhà lại chuyển ban đêm?
Lúc này, Lâm Chính Thần vừa rửa bát xong, anh đi ra ngoài cửa xem ai đến, vô tình nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy mọi chuyện lộ rồi, anh rón rén lui về sau. Khả Lạc tạm biệt lão Lý xong thì quay đầu nhìn Lâm Chính Thần, cô đi ngang qua người anh:
- Vào phòng khách nói chuyện.
Lâm Chính Thần khẽ bước theo cô, mắt nhìn xuống sàn nhà, thầm nhủ tới công chuyện thật rồi, anh thủ thỉ trong miệng:
- Gây chuyện lớn rồi, sao lại đổ bể nhanh vậy nhỉ?
Khả Lạc ngồi xuống sofa, ngước mắt nhìn Lâm Chính Thần đang ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, cười hỏi:
- Lâm tiên sinh cũng thật giỏi a, nói dối không chớp mắt luôn.
Lâm Chính Thần bĩu môi, anh tiến đến gần cô, Khả Lạc vươn chân chạm vào đầu gối anh, ngăn anh lại gần:
- Đứng đó giải thích.
Anh xụ mặt nhưng vẫn đứng tại chỗ, lên tiếng:
- Thì anh đúng thật là chủ chung cư này, không phải tại anh không nói với em mà tại em không có hỏi anh. Còn việc phòng bên cạnh có người thuê là tại anh có chuyện bận nên quên liên lạc nói sẽ cho họ thuê phòng, mãi đến hôm qua mới nhớ ra. Rõ ràng họ thuê phòng trước em, nếu anh nhường phòng đó cho en mà từ chối họ thì hơi bất công và lúc đó em sẽ giống người không nói lí lẽ.
Khóe mắt Khả Lạc giật giật, cô cảm thấy anh giải thích một hồi thì tất cả đều trở thành lỗi của cô. Lâm Chính Thần thấy Khả Lạc đang đơ người liền chạy nhanh ngồi xuống cạnh cô, vươn tay choàng lấy vai cô, lên tiếng:
- Anh giải thích xong rồi.
Cô liếc mắt nhìn anh, ánh mắt có chút kinh ngạc, trầm trồ, nhấp môi nói:
- Anh tự xây chung cư này sao?
Thấy anh gật gật đầu, cô vươn tay vuốt tóc anh, nhẹ giọng nói:
- Hèn chi anh nói không làm giảng viên mà vẫn có tiền.
Lâm Chính Thần ngồi yên cho Khả Lạc vuốt tóc, ánh mắt đầy dịu dàng lại ôn nhu nhìn cô:
- Thật ra căn chung cư này một nửa là tiền của bố mẹ anh.
Khả Lạc chui vào trong lòng Lâm Chính Thần, ngồi gọn trên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ Lâm Chính Thần, thắc mắc hỏi:
- Bố mẹ của anh? Sao em chưa gặp họ nhỉ? Họ không sống cùng anh sao?
Anh đỡ lấy eo cô, ánh mắt nhìn vào vô định, nhấp môi nói:
- Bố anh là giáo sư sinh học, còn mẹ anh, bà ấy là nhân viên của phòng thí nghiệm hóa học.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi:
- Vậy sao, bao giờ thì em có thể đến gặp mặt họ, ra mắt với tư cách là con dâu của họ.
Lâm Chính Thần vuốt nhẹ gương mặt cô, anh hướng người gần cô, đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, anh nhẹ nói:
- Một ngày nào đó thích hợp thì anh sẽ đưa em đến gặp mặt họ, anh nghĩ họ sẽ rất thích em.
Cô cong môi cười, ánh mắt lấp lánh lại đầy háo hức:
- Em thật mong chờ, bố mẹ anh chắc phải rất tuyệt, bởi vì họ đã sinh ra người tuyệt như anh.
Lâm Chính Thần phì cười, anh vuốt nhẹ chóp mũi cô, sủng nịch nói:
- Dẻo miệng.
Khả Lạc cười vui vẻ, dụi mặt vào hõm cô anh, hai chân đưa qua đưa lại, tràn đầy sức sống năng động tinh nghịch. Lâm Chính Thần xoa xoa đầu cô, mỉm cười hạnh phúc.