Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 120: Chương 120: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈8〉




Trên bàn ăn cơm, Hồ Tầm và Thời Khúc đều đang ở đó, Khả Lạc thuận miệng hỏi:

- Tiểu Lễ đâu rồi ba?

Hồ Tầm gặng một nụ cười hiền lành vốn có của người làm mẹ, bà từ tốn nói:

- Thằng bé vẫn luôn ở trong phòng. À, Tiểu Lâm mau ngồi ăn cùng ba mẹ nào.

Khả Lạc lắc đầu từ chối liền bỏ đi lên lầu, Hạ Cửu Dương sâu thẳm nhìn theo bóng lưng cô, sau đó anh quay sang cố gợi cuộc trò chuyện với Hồ Tầm và Thời Khúc.

Cô mở cửa phòng Thời Lễ, thấy anh vẫn đang ngồi vẽ tranh, cô tiến đến gần anh:

- Tiểu Lễ, em không ra ăn cơm với mọi người sao?

Thời Lễ lấy tấm vải phủ bức tranh lại, cậu ngồi hờ hững, ánh mắt vẫn luôn trống rỗng:

- Không cần quản chuyện của tôi đâu, Thời Lâm!

Khả Lạc nhún vai, cô ngồi vào ghế cạnh bên cậu, trầm mặc một hồi thì cô nhẹ giọng nói:

- Em có muốn đến công ty làm không?

Thời Lễ khẽ nhíu mày, mắt cậu vẫn luôn nhìn vào bức tranh đang bị phủ tấm vải, cậu giễu cợt nói:

- Tại sao nói đến chuyện này? Sợ tôi giành công ty à? Hay sợ tôi giành chức?

Khả Lạc cảm nhận được tâm trạng Thời Lễ đang trở nên không tốt, cô vươn tay vỗ lưng cậu:

- Chị không có ý đó, chị thật sự mong em có thể đến công ty làm việc cùng chị và ba, có được không?

Cậu lắc đầu, nhàm chán lên tiếng:

- Tôi không đi, không có hứng!

Cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu nhưng Thời Lễ vẫn luôn né tránh ánh mắt Khả Lạc, cô thử hỏi:

- Em sợ sao?

Cậu chọn im lặng, không trả lời cô. Khả Lạc không ép cậu phải trả lời, cô nhẹ giọng nói:

- Chị kể em nghe một câu chuyện nhá. Ngày xưa, có một chú sóc rất nhát gan, chú ấy không dám ra khỏi hang trên cây, bởi vì chú ấy sợ chú vừa ra khỏi hang liền bị đại bàng bắt đi, chú sóc ấy còn sợ chú ấy ra khỏi hang sẽ bị rơi xuống đất. Dù bố sóc và mẹ sóc vẫn luôn động viên chú nhưng chú sóc ấy vẫn sợ hãi, chú vẫn luôn chui rúc, trốn tránh trong hang, cuộc sống của chú sóc ấy có thể nói là cực kì nhàm chán và vô vị. Sau đó...

Khả Lạc kể đến đây liền dừng lại, cô nhìn vẻ mặt tò mò của Thời Lễ, cậu thắc mắc kết thúc của chú sóc ấy sẽ như thế nào, sẽ chết già hay sẽ bị rớt khỏi cây? Thời Lễ lên tiếng:

- Vậy cuối cùng chú sóc ấy ra sao?

Cô vươn tay xoa đầu Thời Lễ, dù cậu có chút khó chịu nhưng vẫn chấp nhận để cô xoa đầu, Khả Lạc nhấp môi, cô nói tiếp:

- Sau đó có cuộc du lịch thám hiểm được tổ chức trong khu rừng đó, trong đó toàn là những cậu thanh thiếu niên náo động, họ ban đêm sẽ đốt lửa trại, ban ngày sẽ cùng nhau ca hát nô đùa. Sự náo nhiệt của họ đã thu hút sự chú ý của chú sóc ấy, bỗng một hôm, những cậu thiếu niên ấy quyết định chơi thả diều, những con diều với màu sắc bắt mắt được bay lên cao và đã khiến chú sóc tò mò. Dù chú ta vẫn rất sợ hãi nhưng vì quá tò mò, chú ta vẫn quyết định ra khỏi hang, chú sóc nhảy qua nhiều nhánh cây để đến gần con diều hơn, khi có thể quan sát con diều ở cự li gần, chú sóc ấy cảm thấy thật may mắn khi chú ta đã ra khỏi hang để thấy rõ con diều. Chú sóc ấy chợt nhận ra, vốn dĩ bên ngoài nguy hiểm như vậy mà chú ấy vẫn có thể vượt qua được, thì ra chú sóc ấy mạnh mẽ hơn những gì chú tưởng.

Nói rồi, Khả Lạc đứng dậy, cô không tiếp tục khuyên Thời Lễ mà để cho cậu không gian để suy nghĩ. Cô vừa ra khỏi cửa thì thấy Hạ Cửu Dương đang đứng đợi ở đấy, anh thấp giọng hỏi cô:

- Câu chuyện ngươi kể tên gì vậy?

Cô lắc đầu, nhún vai đáp:

- Không biết nữa.

Hai người đi xuống cầu thang, vừa đi anh vừa thắc mắc hỏi:

- Lạ vậy?

Khả Lạc cười xấu, cô đưa tay kéo Hạ Cửu Dương đến gần, thỏ thẻ vào tai anh:

- Ta bịa ra đấy!

Hạ Cửu Dương sững người, anh nhìn cô đã đi trước mình, vội chạy theo:

- Ngươi tính đi đâu thế?

- Tiệm hoa! - Cô trả lời anh.

Anh bối rối lên tiếng can ngăn;

- Ay da, ngươi đừng chọc ghẹo nam chủ đáng thương của ta có được không?

Cô quay đầu nhìn Hạ Cửu Dương, mỉm cười với ánh mắt trêu ghẹo:

- Không thể được.

Lúc này, Thời Lễ trầm mặc ngồi lặng trong phòng. Cậu vươn tay kéo tấm vải ra, lẳng lặng nhìn bức tranh trước mắt, tay cậu chầm chậm chạm vào từng chi tiết trên bức tranh, Thời Lễ nhấp môi:

- Sợ sao?

Cậu không biết tại sao lại như vậy? Có lẽ là do cậu sợ hãi thật, cậu cảm thấy chỉ có căn phòng này là an toàn, cậu sợ đám đông, cậu tách biệt với xã hội, cậu không dám bước ra khỏi chính không gian an toàn này. Trước đây, cho dù cậu có tò mò về bên ngoài thì cậu vẫn không đủ can đảm để bước ra khỏi căn phòng này, nói Thời Lễ yếu đuối cũng đúng, bởi vì cậu vốn dĩ không nên đến với thế giới này...

Thời Lễ hối hận rồi, cậu hối hận khi để cô kể câu chuyện đó, nếu cô không kể thì cậu vẫn có thể tiếp tục núp trong chính căn phòng này nhưng bây giờ cậu quả thật len lói tia mong muốn. Cậu mong muốn được bước ra khỏi vùng an toàn, mong muốn được trải nghiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.