Khi màn đêm buông xuống, tất cả nha hoàn đã chìm vào giấc ngủ say, Quân Dao mới cẩn thận mặc lên mình một chiếc áo mỏng rồi cất bước đến Các Các Uyển.
Khu vườn thượng uyển vào ban đêm tĩnh lặng nhưng tràn đầy sức sống. Những giọt sương đêm còn đọng lại trên tán lá được điểm lên thứ ánh sáng ngà nhàn nhạt, lấp lánh vô cùng.
Quân Dao từ từ bước đi, cảm nhận rõ từng đợt gió Đông phả vào cơ thể. Cô cứ đi mãi, rồi chợt dừng chân lại dưới một cây cổ thụ lớn.
- Cô muốn nói với ta chuyện gì?
Lời vừa dứt, từ trên cành cây cao, một nữ nhân toàn thân hắc y nhảy xuống đất. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, ẩn giấu trong đó hàng loạt xúc cảm khác nhau.
- Cô biết ta ở trên đó?
Nữ nhân nhìn chằm chặp vào Quân Dao, cất lên âm giọng thập phần ngờ vực.
Trái lại, Quân Dao rất thản nhiên mà gật đầu. Đối diện trực tiếp với ánh mắt dò xét của Lộc Tuyết, cô chỉ trả lời cho có lệ.
- Thấy mùi hương quen, thế thôi.
Lộc Tuyết:... Mũi cô thính như mũi cẩu vậy!
Vũ nữ một thân hắc y vẫn đứng như vậy, yên lặng nhìn ngắm người con gái phía trước khiến cô có chút khó chịu.
- Rốt cuộc, cô muốn nói gì?
Chịu không nổi, cuối cùng Quân Dao cũng đành lên tiếng cắt ngang bầu không khí kì quái.
Nữ nhân kia vẫn nhìn cô, sau mới lôi từ trong áo ra một miếng ngọc bội đẹp mắt.
Ngọc bội trong suốt màu xanh lam, tựa như hồ nước trong yên lặng.
Thú thật, đối với cơ thể nguyên chủ, miếng ngọc này quả thân thuộc.
Trong vô thức, bàn tay của Quân Dao đưa lên chạm vào miếng ngọc bội. Đúng thời khắc ấy, bộ não nhỏ bị một cuốn băng dồn ép đến như muốn nổ tung.
Cảm giác đau đớn nhức nhối khiến cô ngồi thụp xuống đất ôm đầu, đôi môi vì cắn chặt mà bật ra dòng chất lỏng đỏ tươi.
Từng hình ảnh mờ mờ hiện lên trong tầm mắt của nữ nhân, sau dần trở nên rõ nét.
Hai cô bé chơi đùa vui vẻ với nhau, một người là nguyên chủ, người kia lại giống như Lộc Tuyết.
Hoá ra, Lộc Tuyết và nguyên chủ chính xác là tỷ muội song sinh.
Năm cả hai lên sáu, Hứa Gia bị truy sát mãnh liệt, vì muốn bảo vệ cho hai đứa bé nên Hứa tướng quân và Hứa nương quyết định đem hai người đưa vào một bản làng gần đó.
Chỉ là không ngờ, trong đêm tối, nơi mà hai người dừng chân lại bốc cháy. Hứa phụ mẫu nhanh chóng đến tìm lại con nhưng một còn một mất.
Lộc Tuyết đã không còn ở đó.
Cô đã được một người tiều phu tốt bụng cứu giúp, người kia không cứu Quân Dao bởi lúc đó cô đang say giấc, hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Sau này khi Lộc Tuyết lớn, đều chỉ biết rằng hoàng tộc cho người thiêu hết gia tộc, cả họ chỉ còn lại một mình cô sống xót.
Quân Dao tiếp thu xong kí ức vẫn còn rất nhiều mơ hồ. Cho dù có là mơ, cô vẫn không tin vào điều này đâu!
[ Tinh ]
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Vương Hậu vai ác ngược tâm Lộc nữ phụ. ]
...
Toàn là do hệ thống tính kế cả!
Muốn bóc lột sức lao động của cô? Nằm mơ!
Nói là nằm mơ nhưng Quân Dao vẫn phải làm nhiệm vụ, nếu không, đảm bảo bao nhiêu tích phân của cô đều sẽ bay theo chiều gió.
Lộc Tuyết vẫn đang trong trạng thái thấp thỏm lo âu. Sau khi thấy Quân Dao ổn định mới vội vã hỏi.
- Vậy cô có phải tỷ không?
- Tôi là con một.
Bỏ lại một câu nói không chút tình cảm, Quân Dao xoay người bước đi thẳng. Trong đêm tối, từng đợt gió lạnh thổi qua làm bay bay lớp y phục và mái tóc mềm của nữ nhân. Quật cường và đầy tâm tư.
Đằng sau cô, Lộc Tuyết đứng chết lặng người. Nở một nụ cười chua chát tự chế giễu bản thân, cô quay người bước đi thẳng.
Phải, tỷ của cô chết rồi.
Quân Dao vừa về trở về phủ đã nằm ườn lên giường chìm vào giấc ngủ. Nhưng thật không may, ngủ chưa được bao lâu, cánh cửa gỗ lại mở ra, nữ ám vệ Tinh Manh một thân đầy máu hoảng loạn chạy vào.
- Vương Hậu! Vương Thượng gặp nguy rồi!
Hai thân ảnh một đỏ chói máu tươi, một lại phong phanh bạch y vội vã chạy đến Vương phủ.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cả hai là hình ảnh Tề Minh nằm trên giường, mặt trắng bệch không chút sức sống. Cơ thể hắn đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, riêng vết thương ở bả vai là còn đang rỉ ra máu đen. Hắn đã trúng độc.
Thái Hậu và Quận Chúa Tề Nhu ở một bên nhìn vào hắn mà khóc đến hốc mắt đỏ hoe.
Tề Thiên Túc cùng thái y xem xét tình trạng của nam nhân liền trở nên căng thẳng.
- Mất máu, lại trúng kịch độc. E là sống không quá bốn canh giờ nữa.
Âm giọng trầm của Tề Thiên Túc cứ thế đánh thẳng vào tâm lí của bốn người còn lại. Thái Hậu vì mệt mỏi và khóc quá nhiều mà tạm thời ngất xỉu. Tề Nhu phải dựa vào tường tránh bị ngã.
Quân Dao và nữ ám vệ đồng thời nhìn về phía Thiên Túc, nghiêm nghị hỏi.
- Không có cách?
- Cũng không phải không có. Nhưng thực nguy hiểm, sợ là sẽ một đổi một trăm.
Lời nói vừa vang lên, không gian lại chìm vào yên ắng. Mãi một lúc sau, cô mới mở miệng.
- Không sao. Mau nói.
Tề Thiên Túc nhìn vào nữ nhân với ánh mắt bất lực. Anh biết rõ tính cách của tỷ, chính là đã quyết thì khó lay chuyển.
- Được rồi.
Ở ngay núi Tây Thiên, có một bảo vật được coi là của vị thần bảo hộ cho Tây Hạ quốc. Sâu trong núi đất đá hiểm trở là một hang động kì vĩ, cũng là cất giấu Ngọc Hồ Đan.
Ngọc Hồ Đan là một cặp đan ngũ sắc tuyệt đẹp, tương truyền trị được bách bệnh, giúp cải tử hoàn sinh, người chết uống vào liền có thể sống lại. Hai viên này chính là bảo vật của Tây Hạ quốc, bảo vệ và cân bằng trật tự cho lục địa.
Dưới sự bảo hộ của Xà Vương, viên đan dù được truyền đi bao tiếng tăm thì vẫn cứ ở đó, thấm thoát đã gần sáu trăm năm.
Sau khi nghe xong, Quân Dao liền quay người bước thẳng ra cửa. Bỏ lại phía sau là một Tề Thiên Túc với khuôn mặt lo lắng.
- Đừng nói là tỷ muốn...
- Thời gian không còn nhiều. Ta phải cứu chàng. Bọn ta là phu thê, sống cùng sống, mà chết cũng cùng chết.