Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 86: Chương 86: Ác Nữ Phế Hậu Không Dễ Làm (16)




- Tỷ vì huynh mà đang ngàn cân treo sợi tóc, huynh vừa lòng chưa?

Lời nói của Tề Thiên Túc hệt như gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí của Tề Minh. Hắn nghe xong liền hoảng đến túm lấy y phục của anh, trực tiếp nhấc thẳng lên.

- Nàng đang ở đâu?

Giọng nói của hắn run rẩy vô cùng. Khuôn mặt nghiêm nghị mọi ngày nay vì vừa mới qua cơn nguy kịch mà trở nên tái đi trông thấy. Ẩn âu trong đôi mắt đen huyền của hắn là một mảng hỗn loạn.

Tề Thiên Túc nhìn rõ một màn này, không nhịn nổi mà cười lên một tiếng thật lớn. Anh lấy cây quạt ngọc của mình hất tay của nam nhân kia ra, quay lưng bước đi thẳng. Trước sau đều không quay người lại trả lời câu hỏi của hắn.

Hắn, không xứng.

Tề Minh vẫn đứng đó, bần thần như bị hoá thành tượng. Hắn nhìn theo bóng lưng của Tề Thiên Túc, ánh mắt bỗng trở nên thâm sâu.

Nam nhân xoay người, bước thật nhanh đến phủ của Vương Hậu.

Biệt phủ giữa trưa nắng gắt yên lặng đến bất thường. Xung quanh không còn vang vọng tiếng cười giòn của nữ nhân, cũng không còn tiếng thở dài kêu than của các nha hoàn thân cận.

Chỉ là một mảng tĩnh lặng.

Tề Minh chần chừ một lúc rồi mới đẩy cửa vào bên trong. Đập vào mắt hắn là thân ảnh nữ nhân quấn băng trắng gần như cả cơ thể. Cô nằm đó, bình yên đến lạ.

Tề Nhu thấy nam nhân vừa bước vào liền đứng dậy nhường chỗ cho hắn, còn mình thì quay bước rời khỏi phủ.

Sau khi Tề Nhu khuất bóng, Tề Minh mới tiến lại bên giường. Hắn lồng bàn tay mềm mại của nữ tử vào bàn tay to lớn, trực tiếp đem toàn bộ tâm tình giấu vào trong.

Có trời mới biết, khi nghe tin cô vì hắn mà không màng bản thân, trực tiếp đem Ngọc Hồ Đan về, hắn đã hạnh phúc biết chừng nào.

Có ai mà tin được, khi biết tin vì cứu hắn mà cô bây giờ sống chết không ai hay, hắn đã đau đớn biết bao nhiêu. Đam Mỹ H Văn

Có ai mà biết, hắn đang dần dần muốn yêu chiều nữ nhân này.

Không một ai biết, hắn cũng không biết.

[ Tinh ]

[ Hải cảm tăng 20%, hiện là 85%. Thỉnh kí chú cố gắng. ]

- Thỉnh luôn kí chủ bớt lười biếng.

Thông báo từ máy móc vừa dứt, Hệ Thống Nhỏ cũng đưa ánh mắt chán nản nhìn về phía góc phòng mà cất lời.

Ở góc phòng bây giờ chính là một bãi chiến trường không hơn không kém. Mà người dàn trận lại chính là kí chủ thân yêu nhà nó.

Cô nằm ườn lên cái ghế sô pha nhỏ, xung quang là hàng tá các vỏ bánh kẹo.

Quân Dao mắt vẫn dán vào màn hình ti vi xem phim hoạt hình, miệng vẫn ngậm miếng bánh gạo, tai vẫn nghe Hệ Thống Nhỏ tâm tình.

- Ta không lười.

Đáp lại một tiếng nhỏ, nữ nhân lại tiếp tục công việc đang làm, trực tiếp đem hệ thống vào danh sách phi tần thất sủng.

[...]

Kí chủ là siêu lười đó! Siêu lười!

Thôi được rồi, kí chủ nói không lười cũng đúng.

Mà không lười thì mau đi làm nhiệm vụ!

[ Tinh ]

[ Truyền tống trận. ]

Hệ thống nhỏ bay đến bảng điều khiển, tùy tiện ấn nhẹ vào cái nút màu xanh.

Ngay sau đó, một làn khói màu tím xuất hiện, bao trọn lấy thân thể của nữ nhân rồi biến mất.

Căn phòng lại yên ắng trở lại.

Hệ thống A Liên sau khi thấy căn phòng không còn bóng dáng nữ nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Giây sau đã nhìn vào ghế sô pha mà khóc ròng, nó nhanh chân đi dọn đống phế liệu kí chủ nhà nó bày ra.

Chủ nhân, ta muốn đổi kí chủ với tỷ tỷ nhà bên!

*

Quân Dao mơ màng tỉnh dậy đã thấy bàn tay mình bị nắm đến chặt cứng. Cô liền khó hiểu nhìn vào nam nhân trước mặt.

...

Cẩu hệ thống mau lăn ra đây cho ta! Ai cho ngươi ép buộc ta đến đây thế hả? Hỗn quân, mau đem ra chém đầu!

Tề Minh đang suy nghĩ lung tung, đến lúc hoàn hồn lại đã thấy Quân Dao tỉnh dậy. Hắn vội vội vàng vàng đỡ lưng cho cô ngồi dậy, riêng bàn tay là vẫn nắm chặt không buông.

- Nàng tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu không? Sao lại liều mình như thế?

Hắn vừa nhìn cô chằm chằm vừa hỏi liên tục, hoàn toàn không cho cô cơ hội trả lời.

Cô bị hắn xoay đến đầu óc mê man, vội vàng lấy tay ra hiệu dừng lại, cô mới chầm chậm cất tiếng.

- Huynh nói nhiều như vậy ta phải trả lời ra sao?

Cô vừa nói xong, nam nhân kia cũng nhận thấy mình phản ứng quá độ, vội vàng ngồi ngoan như cún.

Thấy nam nhân đã yên lặng, Quân Dao mới nhẹ nhàng cất giọng nói tiếp.

- Ta không đau ở đâu hết, không sao.

- Sao lại làm vậy? Ta đáng để nàng làm vậy sao?

Tề Minh đưa ánh mắt dao động nhìn vào Quân Dao, giọng nói cũng như run rẩy.

Cô đối với tình cảnh này chỉ cười một cái thật tươi, âm giọng cất ra như đang rất mãn nguyện.

- Huynh là người tuyệt vời nhất mà ta biết. Vậy nên, đừng tự ti như thế nhé!

Trong cái nắng gắt của buổi ban trưa, nụ cười của nữ nhân làm cho không gian xung quanh như bừng sáng, tươi trẻ và rực rỡ đến lạ kì.

Từ ngày hôm đó đến nay cũng đã trôi qua một tuần, Lộc Tuyết bây giờ không rõ tung tích, Tề Thiên Túc bận việc sổ sách, Tề Nhu lại bận việc học luyện, Thái Hậu đang dưỡng tâm tại chùa Thiên Phúc, còn Tề Minh? Tất nhiên hắn ta bận việc triều đình.

Một tuần trôi qua, Quân Dao chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Buồn quá chỉ có thể ra vườn đi dạo.

Đối với cô bây giờ mà nói: Một chữ, chán.

Hai chữ, quá chán.

Ba chữ, muốn đi chơi.

Bốn chữ, đi đến thanh lâu.

Hệ thống:... Câu thứ tư không hề liên quan!

Suy nghĩ một lúc lâu, nữ nhân liền cười hắc hắc rất gian. Sau đó liền trực tiếp lên giường đi ngủ.

Đêm đến, biệt phủ yên ắng vô cùng, chỉ còn nghe lại được tiếng gió bấc thổi cùng tiếng lá xào xạc.

Quân Dao đứng trước gương che miệng cười đầy thoả mãn.

Trong gương bây giờ là cô với một thân nam trang tiêu soái. Phần tóc dài được cài gọn lên cao, mắt ngọc thường ngày trở nên vô cùng sắc bén. Cô bận một thân hắc y sang trọng, trên tay vẫn cầm cây quạt màu trắng kiều diễm.

- Hảo soái!

Tự tán thưởng một cái, nữ nhân nhảy qua cửa sổ, thành công trốn ra ngoài cung.

Thanh lâu cùng đại mĩ nữ, bổn công tử đến đây!

A Liên: Xin thứ lỗi, kí chủ của bản hệ thống có chút bệnh đang tái phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.