Ngụy Quân Dao thấy Ngụy Minh Triết bỏ đi liền cắp đuôi chạy theo. Đến trước cửa phòng hắn, cô gõ cửa rất lâu nhưng không có ai trả lời, bên trong cũng không phát ra tiếng dộng, Ngụy Quân Dao đánh liều mở cửa thì liền trong phòng không có ai. Cô bước tới phía tủ lạnh nhỏ ở trong phòng hắn, lấy ra hai lon bia lạnh rồi bước lên sân thượng.
Đúng như cô nghĩ, Nguỵ Minh Triết đang ở trên sân thượng. Cả cơ thể hắn tựa vào lan can, đôi mắt sâu mơ hồ nhìn về phía xa xăm. Trông hắn thật cô độc.
Quân Dao chầm chậm bước đến phía hắn, kề lên má hắn lon bia lạnh. Ngụy Minh Triết cũng không nhanh không chậm nhận lấy lon bia ấy, bật ra rồi uống một ngụm dài.
- Sao? Anh có ổn không đấy?
Quân Dao hỏi han vài câu rồi cũng bật bia ra uống. Ánh mắt cũng ra vẻ nhìn xa xăm.
[ Kí chủ diễn lố quá đii ]
“ Ta đột nhiên thích ăn củ cải hầm ngâm sốt miso “
[ Hệ thống đã ngắt kết nối ]
Ngụy Minh Triết rất lâu sau cũng không có phản hồi khiến Quân Dao có chút gượng gạo.
- Không biết nữa. Chắc không ổn đâu.
- Cần tâm sự không?
- Chắc cần đấy. Truyện Lịch Sử
Ngụy Minh Triết quay ra nhìn Quân Dao cười nhẹ một cái. Gương mặt góc cạnh mê người như ẩn như hiện dưới đêm tối. Mái tóc mềm mại theo làn gió thổi mà đong đưa. Chẳng còn Minh Triết lạnh lùng trên thương trường, cũng chẳng còn Đại thiếu Ngụy Gia phong lưu băng lãnh. Giờ đây chỉ còn lại một Minh Triết mệt mỏi và có chút yếu đuối.
Hắn ngẩng lên trời rồi bắt đầu kể.
- Từ nhỏ tôi đã được nghe vú nuôi của tôi kể rằng gia đình tôi là một gia tốc lớn, lâu đời của Mĩ. Một lời nói liền có thể khoa trương mà gây biến động. Họ vô cùng yêu con cháu, gia đình vô cùng hoà thuận. Rõ ràng là không phải. Nếu họ yêu thương con cháu thì đã không bỏ tôi cho vú nuôi rồi đi mất. Không bao lâu sau, vú nuôi củ tôi qua đời. Tôi được người ta đưa đến trại trẻ mồ côi. Rồi lại được Ngụy Gia đến đón về như bây giờ. Tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ ở đây sống vui vẻ cùng em và mọi người nhưng bọn họ lại quay ra ráo riết tìm tôi. Rốt cuộc là không còn ai gánh vác việc nữa liền mới nhớ đến đứa con trai này. Em nói xem có phải tôi là món đồ mà họ muốn vứt thì vứt muốn nhặt lại thì nhặt không?
Quân Dao lắng nghe hắn ta tâm sự, lòng đã dao động đôi chút. Cô chỉ nghe hệ thống thông báo rằng hắn ta là Đại Thiếu Ngụy Gia chứ không hề biết sự việc này. Hắn ta rốt cuộc cũng có tuổi thơ đau khổ đi.
Ngụy Quân Dao không trả lời câu hỏi của hắn ta mà bước đến ôm chầm lấy hắn, vỗ lưng hắn nhẹ giọng như đang dỗ một đứa trẻ.
- Anh không phải như vậy. Đối với tôi, anh chính là người đàn ông tuyệt vời nhất... Tất nhiên là sau ba Ngụy.
Nguỵ Minh triết mới đầu còn có chút bất ngờ khi cô ôm lấy nhưng sau khi nghe cô dỗ ngọt mình và câu nói phía sau thì liền cười nhẹ một tiếng. Bàn tay rắn chắc vòng lấy ôm chặt cô. Nhẹ giọng thủ thỉ.
- Thật tốt vì có em ở đây.
[ Ting ]
[ Hảo cảm tăng 15%. Hiện tại là 93%. Thỉnh kí chủ cố gắng ]
“ Bội thu nhỉ? “
Sáng sớm ngày hôm sau tại Ngụy Gai không khí không ổn cho lắm. Tất nhiên lí do vì vụ việc tối hôm qua rồi. Bàn ăn hiện có ông bà Ngụy nhìn nhau ngán ngẩm.
Quân Dao cùng Minh Triết sánh bước xuống lầu, Ngụy Phu Nhân thấy vậy liền thấp thỏm sợ con trai sẽ giận mình. Quân Dao đang định mở miệng chúc buổi sáng tới cha mẹ liền bị hắn ta chen mồm liền xù lông.
“ Đừng có chen vào mồm em! “
Bà Ngụy thấy vậy liền bớt lo đi phần nào. Con trai họ vẫn ổn. Ngụy Minh Triết và Quân Dao bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Không khí trong phút chốc trở nên ấm áp vô cùng.
Sau bữa sáng, hắn và cô liền chuẩn bị lên công ti. Ngày hôm qua cô và hắn đều không lên công ti, tài liệu chắc chắn chất thành đống.
Ngụy Minh Triết trực tiếp lái xe đưa Quân Dao lên công ti. Chiếc xe đắt tiền cứ vậy mà bon bon chạy trên đường lớn.
“ Kì lạ, đường này, vắng quá mức rồi “
“ Kétttt “
Chiếc xe cứ như vậy mà bị vẹo về một bên. Ngụy Minh Triết phải bẻ lái sang mới có thể ngăn chặn xảy ra lật.
[ Mồm của kí chủ cũng thối quá đi ]
“ Công nhận “
Cô và hắn cùng chạy xuống xe. Phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện bốn chiếc xe đen. khoản mười mấy tên vệ sĩ cao to bước xuống. Kẻ đứng đầu tiến đến, cung kính nói.
- Thiếu chủ, mong ngài quay về cùng chúng tôi.
Ngụy Minh Triết mặt đột nhiên tối sầm lại. Gia tộc Louis ấy, hắn ghê tởm vô cùng. Lần này lại muốn bắt hắn đi sao? Vừa rồi nếu không phải hắn lái xe thì bảo bối nhỏ của hắn đã gặp nguy hiểm.
- Cút về nói với bọn chúng, ta không về!
- Vậy chúng tôi đành phải dùng vũ lực.
Dứt lời, chừng ấy tên vệ sĩ xông lên. Quân Dao đưa tay về trước, khí tức xung quanh ngưng tụ lại mà hoá thành lục bảo kiếm đỏ thẫm. Bọn người kia nhìn vậy ngạc nhiên vô cùng. Riêng Ngụy Minh Triết đã nhìn thấy cảnh tượng này một lần thì không bất ngờ mà chỉ quay ra nói với cô.
- Sao không nói trước để anh cùng làm?
P/s: Xin hãy tha thứ cho sự lười của mình hmu hmu