Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 17: Chương 17: Anh Hai Lại Đây Cùng Chơi Nào (16)




Sau khi bàn việc với nam nữ chủ xong, Quân Dao cũng được Lam Ái Vy gọi một chiếc xe đưa về nhà.

Ông bà Nguỵ cùng Minh Triết hiện đang lo lắng tột độ khi trở về phòng bệnh không thấy cô đâu. Họ đi tìm cả một ngày trời đều không nhận được tin tức. Ngụy Minh Triết mắt đỏ au, tức giận đấm mạnh vào tường, bàn tay đã trầy xước rỉ máu.

Đêm đã buông, gia đình nhà Ngụy trở về nhà với tâm trạng tệ hơn bao giờ hết. Ngụy Quân Dao tuần trước mới bị bắn một phát đạn suýt chút nữa thăng thiên nay lại không rõ tung tích.

Ngụy Minh Triết bước vào nhà, theo sau là Nguỵ Gia Minh đang dìu Bạch Hồng Loan vào.

Căn biệt thự có chút gì đó khác so với buổi sáng. Trong nhà đèn sáng trưng, người hầu không thấy đâu, có lẽ đã đi ngủ hết. Chỉ có Hạc Quản Gia còn thức. Ông đi đến nghiêm nghị chào cả ba người nhà Nguỵ.

- Lão gia, lão phu nhân, đại thiếu đã về. Mời mọi người vào phòng bếp dùng bữa.

Ngụy Minh Triết mệt mỏi để giày lên kệ tủ, mắt trống rỗng đầy vẻ mặt mỏi, giọng khản đặc.

- Tôi không muốn ăn. Chuẩn bị cho ba mẹ tôi đi.

- Gì đây? Em mới không ở nhà một tuần thôi mà bày đâu ra cái thói lười ăn đấy hả?

Giọng nói nhàn nhạt không kém phần đanh đá của nữ nhân vang từ gian bếp. Rất nhanh sau đó, thân ảnh cô cũng xuất hiện, tay vẫn cầm muôi xới cơm, một thân tạp dề màu vàng, cười cười.

Ngụy Minh Triết cùng ông bà Ngụy vốn vẫn đang mệ mỏi ngồi ở sô pha bên ngoài phòng khách nghe thấy giọng nói quen thuộc liền đứng phắt dậy. Sau khi thân ảnh nữ tử hiện ra, Bạch Hồng Loan liền ôm chặt Ngụy Gia Minh mà bật khóc. Ngụy Minh Triết hắn ta vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn kia. Mơ hồ tựa như nới lỏng tay ra, bóng hình trong tay liền biến mất.

- Được rồi, buông em ra đi. Mọi người mau vào ăn cơm đi, hôm nay con đặc biệt trổ tài đó.

Mọi người cứ như vậy mà vừa ăn cơm vừa cười đùa. Đây là bữa ăn ngon miệng nhất của họ trong một tuần qua.

Tối muộn hôm ấy, Quân Dao trằn trọc không ngủ được liền đi lên sân thượng hóng gió. Thời tiết cuối thu se lạnh. Gió mang theo khí biết cứ vậy đập thẳng vào mặt cô. Biết thế cô cầm theo áo. Lạnh chết bổn cô nương rồi.

Cô khom người lại, hai tay đan chéo trước ngực xoa xoa bờ vai nhỏ. Cơ thể thực sự cảm thấy ấm áp. Nhưng tuyệt nhiên không phải do cho mèo của cô mà là do chiếc áo khoác trên vai.

Ngụy Minh Triết đang làm việc trong phòng nghe thấy tiếng bước chân từ phòng Quân Dao liền vội vã chạy theo cô lên sân thượng. Sau đó chính là bắt gặp cảnh kia.

Hắn ta đứng sau cô, mắt ôn nhu nhìn vào cục bông nhỏ phía trước, nhẹ nhàng hỏi.

- Sao đêm không ngủ mà lại lên đây?

- Em không ngủ được.

- Ừ.

Không gian lại rơi vào trạng thái im lặng. Cả hai cứ như vậy mà đón lấy luồng giá lạnh.

- Em nghe nói ba ngày sau anh tổ chức đám cưới.

Quân Dao khẽ hỏi, âm giọng của nữ tử không lớn, giọng nói nhỏ nhẹ nếu không để ý chắc chắn không nghe thấy được.

Ngụy Minh Triết nghe xong thân hình liền cảm thấy căng cứng, mắt phượng có cảm giác rung lên. Hắn ta mở miệng, khô khốc đáp.

- Ừ.

- Anh có thấy hạnh phúc không?

- ... Có lẽ là có?

Nguỵ Minh Triết thực lòng muốn ôm chầm lấy cô mà nói lên rằng hắn ta rất không hạnh phúc bởi người mà hắn yêu là cô. Nhưng hắn không đủ dũng khí. Hắn sợ rằng khi nói ra, mối quan hệ anh em của họ cũng không còn, cô sẽ tránh mặt hắn.

Quân Dao nghe xong hắn nói chỉ thầm rủa. Mẹ kiếp, đồ ngu này còn giả vờ? Đợi bà đây thông não chi thuật giúp ngươi.

Quân giọng hơi run, cố rặn ra nước mắt, chóp mũi cũng đỏ hồng lên.

- Nhưng... em lại không hề cảm thấy hạnh phúc.

Ngụy Minh Triết nghe được lời nói cùng chất giọng run rẩy của cô lòng như bị bóp nghẹn. Làm ơn... đừng gieo cho hắn thêm hi vọng. Hôn sự này, không một ai có thể phản kháng' lại.

Cô thấy hân không trả lời thì trong bỗng thấy hơi xấu hổ. Nhỡ cô làm sai rồi nhiệm vụ thất bại thì sao? Đây là lần đầu làm nhiệm vụ của cô, không thể pro vip như mấy xuyên giả đi qua cả trăm nơi đâu.

- Ngụy Minh Triết! Nghe cho rõ đây, Ngụy Quân Dao này yêu anh. Là yêu theo kiểu nam nữ. Tuyệt nhiên không phải theo kiểu anh em. Anh mà đi lấy vợ, em liền chặt chân anh đi đem ngâm rượu.

Lòng Ngụy Minh Triết chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, khoé mắt hắn trong phút chốc cũng trở nên cay cay, đôi bàn tay run rẩy trong không trung rồi vòng lấy ôm chặt người con gái kia. Rúc mũi cao vào hõm cỗ của nữ tử, run rẩy đáp khẽ.

- Được.

[ Tinh! ]

[ Hảo cảm của nam phụ Nguỵ Minh Triết đối với kí chủ tăng 3%. Hiện tại đã đạt ngưỡng 99%. Thỉnh kia chủ cố gắng. ]

Ngày hôm sau, Nguỵ Minh Triết cùng Ngụy Quân Dao tay trong tay sánh vai đi xuống phồng khách ngồi đối diện với ông bà Ngụy.

Thấy được cảnh tượng ấy, bà Ngụy mắt bỗng tối đi, hai đứa con này của bà, đã thực sự trở nên như bà nghĩ.

Quân Dao sau khi ngồi xuống liền nghiêm túc nhìn về phía Bạch Hồng Loan, cất giọng.

- Thưa mẹ. Con và Minh Triết thực lòng yêu nhau, mong ba mẹ chấp thuận.

Bà Ngụy nghe xong tức giận đến nỗi hai tay nắm chặt, nghiêm giọng quát lớn.

- Không thể chấp thuận được. Hai đứa là anh em, không thể đến với nhau.

- Chúng con chỉ là anh em nuôi. Ba mẹ cũng rõ con là người mang dòng máu nhà Louis.

Ngụy Minh Triết cũng lên tiếng bênh vực Quân Dao, cũng ngư thầm thuyết phục cha mẹ Nguỵ. Hắn ta đã quyết với lòng, mãi mãi chỉ yêu mình cô.

Ngụy Phu Nhân nghe xong liền đưa bàn tay run run chỉ về phía cả hai, mắt đỏ lên.

- Con chính là đang muốn làm loạn! Mặc kệ hai đứa nghĩ gì. Ngày kia hôn lễ vẫn sẽ diễn ra. Kể cả không có cô dâu chú rể tham gia lễ cưới, qua ngày hôm sau, con và tiểu thư Lam Gia vẫn sẽ là vợ chồng.

- Chúng con đều đã có người mình yêu, mong ba mẹ suy nghĩ lại. Nếu kết hôn sẽ chỉ là hủy hoại chúng con. Chuyện tình cảm không thể ép buộc được. Con nghĩ chuyện này hai người cũng hiểu.

- Ta nói không được là không được. Cả hai mau về phòng cấm túc cho ta.

- Mẹ...

- Đi về!

Bạch Hồng Loan tức giận đến đỉnh điểm, quát lớn lên một tiếng. Ngụy Quân Dao và Ngụy Minh Triết cũng đành trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.