Lạc Minh Xuyên nghe xong ồ lên một tiếng. Đoạn lại bày ra bộ mặt đen hơn đít nồi, nụ cười trên môi trông đáng sợ hơn bao giờ hết.
- Thật ra anh chỉ biết hôm nay em ngủ trong giờ thôi Quân Dao ạ!
...
Thôi xong, ván này cô bị hố rồi! Tiêu San, mau đến cứu bổn lão nương!
Sau khi nghe một cái màn giáo huấn đầy mĩ lệ từ giáo viên dạy môn toán siêu khô khan thì Lạc Minh Xuyên cũng đã để yên cho Quân Dao hạnh phúc về nhà.
Chiếc xe mui trần màu đen đỗ ngay trước cổng một căn biệt thự to lớn. Lạc Minh Xuyên đánh xe vào trong rồi đi thẳng vào nhà, không thèm vòng ra mở cửa xe cho cô giống như mấy bộ phim thần tượng.
Biệt thự Lạc Gia được xây dựng theo phong cách Châu Âu cổ điển, thanh lịch mà lại sang trọng quyền quý.
Bên trong nhà được bày trí chủ yếu với tông màu bạch kim. Chờ ở ghế sô pha là vợ chồng nhà Lạc ôm nhau nhìn ra cửa, thấy cô về, bà Lạc liền vụt khỏi vòng tay chồng, chạy lại ôm chầm lấy cô.
- Dao Nhi, con nói mẹ nghe hôm nay con có bị bắt nạt không thế hả?
Bà vừa vuốt gọn lại mấy sợi tóc mai có phần luộm thuộm của cô vừa ân cần hỏi han.
Lạc Minh Xuyên đang ở trong bếp uống nước nghe thấy lời nói của bà Lạc liền phun cả nước ra, ho sặc sụa. Anh vác bộ mặt đỏ như tôm lộc của mình thò ra cửa, hòng hớt góp ý.
- Nó không đi đánh nhau con đã mừng rồi, làm gì còn có ai bắt nạt được nó? Mẹ lo xa rồi.
- Tiểu tử thối! Có phải con lại muốn ăn đòn không hả? Còn nữa, đừng có mà phun nước ra như vậy! Con ở bẩn thế ai lấy con hả?
- Con mà không có người lấy thì Dao Dao có ma cũng không thèm.
Cô vốn đang ngồi gần ông Lạc hóng chuyện cãi nhau của mẹ và con trai họ Lạc thì liền bị xướng tên. Và nội dung cái câu nói ấy cũng chẳng mấy tốt đẹp. Quân Dao dựng đứng dậy, gài lên cãi lại.
- Anh nói cái gì cơ? Đừng có so sánh em với anh, em hơn anh rất nhiều!
- Em nói cái gì cơ?
- Anh không biết lớp mình ghét anh lắm hả?
- Em... gấp ba lần bài tập toán cho anh!
- Em có mẹ bảo kê, em không làm!
Cả hai cứ cãi qua cãi lại dưới tiếng cười giòn của bố mẹ Lạc. Một buổi tối náo nhiệt ở gia đình cô cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, Quân Dao lên trường với cái mắt gấu trúc thâm sì. Rõ ràng không hiểu sao tự nhiên gần mười một giờ đêm Lạc Minh Xuyên lại nhắn lên nhóm lớp cho gấp ba lần bài tập. Chắc chắn là anh trai “ tốt “ của cô thù cô vụ tối hôm đó.
Tiêu San từ xa thấy Quân Dao liền chạy tới khoác vai hí hửng, bộ dáng đầy sức sống.
- Dao ộp pa làm sao vậy?
- Cậu... sao có thể tươi tỉnh thế cơ chứ!
- Ủa?
- Bài tập thầy Lạc cho gấp ba lần bình thường đó!
- Ể? Làm gì có đâu?
Tiêu San vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi áo ra, mở cuộc trò chuyện trên nhóm lớp. Hôm qua ngoài các bạn trong lớp nhắn tin náo loạn hỏi nhau bài tập thì chẳng còn gì khác, Lạc Minh Xuyên một tin nhắn cũng không góp mặt.
Quân Dao mơ màng mở điện thoại của mình lên. Cuộc trò chuyện trên nhóm lớp của cô có tin nhắn giao thêm bài tập toán. Nhưng kì lạ là các bạn trong nhóm lớp dường như không ai để tâm đến nó.
Cô vận động đầu óc một lát liền phát hiện ra, cô chính là bị trêu ngươi! Cái tin nhắn kia chắc chắn Lạc Minh Xuyên đã cài đặt cho một mình cô thấy! Quân ác ma!
Vác bộ mặt hầm hầm, cô vứt cặp cái rầm xuống bàn rồi khó chịu ngồi xuống chống tay lên bàn suy nghĩ. Không hiểu sao cô lại thấy Lăng Lãnh rất khó công lược. Cậu ta đối xử với cô chính là theo kiểu nhắng nhít đùa nghịch. Nhưng trong lòng, Quân Dao biết rất rõ, cậu ta bên trong không hề có chút vui đùa nào như thế.
- Ê cậu nghe gì chưa?
- Hửm?
- Lát nữa hai nam thần sẽ thi đấu bóng rổ với nhau đó.
- Lăng Lãnh với Tạ Tấn Khang sao?
- Đúng rồi!
- Tiết đầu chúng ta là thể dục, quá tuyệt!
Mấy nữ sinh từ bên ngoài bước vào vui vẻ bàn tán. Quân Dao vừa nghe xong liền đứng phắt dậy. Chính là nó! Một trận đấu bóng!
Cô nhanh chóng chạy ra cửa, một tên cầm cổ áo của Tiêu San lôi cô bé đi xồng xộc.
Khu vực sân tập thể dục hôm nay đông hơn mọi ngày. Thường thường các lớp trùng tiết sẽ sử dụng phần sân đã được chia sẵn. Nhưng hôm nay tất cả đều tụ về phần sân của lớp cô, phần sân gần với sân bóng rổ nhất.
Quân Dao và Tiêu San phải chen lấn mãi mới lên được hàng ghế đầu. Giữa sân bây giờ là hai nam nhân điển trai cao ráo đang đứng yên nghe thầy thể dục thông báo. Lăng Lãnh đang đăm chiêu nghe thầy nói thì bắt gặp bộ dáng quen thuộc. Hắn quay ra nhìn cô cười cười, tay còn không quên vẫy mấy cái.
Mấy bạn học sinh lúc này nhìn thấy cảnh kia đều bị chọc cho mù mắt. Lăng Lãnh của họ là người vô cùng lạnh lùng, đáng sợ đó! Tuyệt nhiên không có cái dáng vẻ moe moe dễ thương đó đâu!
Quân Dao: Nam thần nhà các ngươi mê mẩn ta quá mức nên thay tính đổi nết rồi!
Hệ thống: Chết! Hình như thuốc của kí chủ hết rồi!