Cả ba ngồi vào bàn chờ không lâu thì cũng có bốn vị phụ huynh cùng hiệu trưởng chạy đến.
Vừa thấy cô đang ngồi thản nhiên ăn bánh, mẹ của anh em chơi bẩn liền bật khóc, nhào đến lay mạnh vai cô.
- Tôi có làm gì đắc tội với cô không mà cô lại làm như thế với con tôi hả?
Quân Dao dừng ăn lại, cẩn thẩn đặt gói bánh xuống, gỡ hai tay của bà ra, nhàn nhạt trả lời.
- Động đến người của tôi.
“ Động đến người của tôi “, “ động đến người của tôi “, “ động đến người của tôi “. Câu nói của Quân Dao cứ như thước phim quay chậm lặp đi lặp lại trong đầu Lăng Lãnh. Hắn không biết ra sao, chỉ biết trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng lên 10%, hiện là 40%. Thỉnh kí chủ cố gắng thêm. ]
Mẹ của hai nam sinh xấu số nghe xong tức điên lên, đưa tay lên cao định giáng xuống mặt nhỏ của thiếu nữ thì bị tiếng quát đầy nộ ngăn lại.
- Đủ rồi!
Lăng Lãnh trao tặng cho nữ phụ huynh một ánh nhìn sắc lẹm, đoạn lại quay ra nhìn cô hiệu trưởng.
- Cô có gì cần nói thì cứ nói đi ạ.
Cô hiệu trưởng gật nhẹ đầu rồi uy nghiêm ngồi vào vị trí chính giữa. Các bậc phụ huynh cũng yên lặng ngồi vào ghế đợi cô hiệu trưởng cất lời.
- Ban nãy chúng tôi có xem qua camera. Ban đầu là do người em trai đả thương một nam sinh khác nên bị loại khỏi đội. Tiếp theo là em Quân Dao đạp vào mặt của người anh, hiện tại em nam sinh đó vẫn đang cấp cứu phần mũi. Cuối cùng người em trai lúc đầu lại xông ra có ý đả thương em Lạc thì bị em Lạc tấn công lại, hiện đang đi chụp X-quang. Sau khi tổng kết lại, cả hai bên đều có lỗi nhưng em Quân Dao có lỗi nghiêm trọng hơn. Ban chỉ đạo nhà trường quyết định đình chỉ hai anh em học sinh Tần trong sáu ngày. Có ai có ý kiến gì không?
Ba mẹ của anh em nhà họ Tần:... Phân tích một kiểu kết luận một kiểu?
Bọn họ bây giờ chính là tức đến phát điên. Đứa con gái kia đánh con trai họ đến nhập viện mà không hề bị kỉ luật, con trai họ là nạn nhân mà lại bị đình chỉ?
Nữ phụ huynh đập bàn, đứng phắt dậy chất vấn.
- Cô có biết phân biệt trắng đen không vậy? Con trai tôi là nạn nhân sao lại bị đình chỉ?
- Nạn nhân? Bà cô này già rồi nên lú đúng không? Con trai bà định đánh con gái tôi đó! Con gái tôi đánh lại như vậy là tự vệ!
Bà Lạc nghe xong cũng không vừa mà cãi lại. Cuối cùng vì bị Lạc phu nhân tẩy não, Tần phu nhân lại ra về trong tâm thế: Đúng là con mình sai.
Vợ chồng Nhà Lạc cũng về ngay sau đó. Lạc Minh Xuyên thì lên lớp dạy. Chỉ còn cô và Lăng Lãnh ở sân trường. Cả hai ngồi trên ghế đá dưới gốc cây cổ thụ, đem mình hào vào với gió mùa thu. Quân Dao ngồi im lặng hồi lâu, sau lại quay ra nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc.
- Này. Nếu tôi bảo tôi thích cậu thì sao?
- Cậu điên à? Gặp được mấy lần mà thích?
- Lần trước mới gặp tôi một lần cậu cũng muốn làm bạn với tôi còn gì?
Lăng Lãnh không đáp lại, gương mặt hắn bỗng dưng man mát buồn. Rất lâu sau mới thủ thỉ rất nhỏ.
- Đừng thích tôi, tôi không phải người tốt lành gì.
- Không sao, tôi cũng chẳng tốt lành. Chúng ta thành một cặp đểu cáng đi xưng vương không phải rất tốt sao?
“ Thịch “
Tim của Lăng Lãnh trong phút chốc đập mạnh một tiếng. Đưa tay lên phái ngực trái, hắn có thể cảm nhận rõ trái tim đang đập rộn ràng.
- Vậy tùy cậu.
Hắn ta nói một câu rồi đứng dậy đi thẳng. Cô cũng nhanh chóng chạy theo sau hắn. Trên sân trường vắng, dưới cái nắng nhẹ và gió của mùa thu, hình ảnh một nam một nữ khoác lên mình bộ quần áo học sinh, ríu rít trò chuyện vui vẻ hoà hợp đến lạ.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến giờ tan trường. Cô và hắn đang sánh bước bên nhau thì bỗng dưng một con người lạc quẻ lại xuất hiện.
Tiêu San chạy đến ôm chầm lấy Quân Dao, xoay cô mòng mòng.
- Cậu không sao chứ? Lần sau còn liều như thế lão nương đánh chết cậu!
- Rồi, cậu mau về đi.
- Sao lại đuổi tớ?
- Đi đi, tớ còn đi theo đuổi tình yêu.
Quân Dao nói xong liền quay ra khoác tay Lăng Lãnh, bóng dáng cả hai cứ vậy mà khuất sau cánh cổng trường. Bỏ lại một cẩu độc thân là Tiêu San đang đứng như trời trồng, khoé miệng không ngừng co giật.
“ Cạch “
Lăng Lãnh mở cửa bước vào nhà. Xung quang chỉ có một mảng tối om.
- Đến phòng ta một chuyến đi.
Âm giọng trầm của người đàn ông lạ vang lên. Lăng Lãnh có chút khựng người lại, đáy mắt hiện rõ những tia cảm xúc phức tạp. Hắn xoay người, đi theo người đàn ông kia đến một căn phòng tối.
Lão già này, rốt cuộc định làm gì?
Người đàn ông ngồi xuống ghế, chống tay lên bàn nghiêm túc nhìn thẳng vào Lăng Lãnh. Xung quanh ông toả ra khí thế uy áp bức người.
- Đừng quên con là ai, con cần làm gì.
- Vâng.
Hắn đáp lại một tiếng thật nhỏ rồi xoay người đi thẳng ra cửa, bóng lưng chứa đầy tâm tư cứ ngư vậy mà biến mất.