Tâm Liên cũng rót vào ly một ít rượu. Nhưng chỉ vài giây sau đó, mặt của cô gái nhanh chóng trở nên xanh lét. Cô run run chỉ vào chai rượu:
- Đây... đây không phải là chai Whisky mà thiếu chủ thích nhất sao?
Câu nói mang theo sự sợ hãi đã thành công lấy được sự chú ý của Quân Dao. Cô nghiêng đầu, nhàn nhã liếc nhìn li rượu sớm đã cạn ở trong tay. Đoạn, cô gái lại đem ánh mắt dồn vào chai rượu đã vơi đi phân nửa.
Nhìn một lúc lâu, cô gái xuề xòa tặc lưỡi:
- Xì, ai quan tâm chứ?
Dứt câu, cánh cửa gỗ lại lần nữa mở ra. Từ bên ngoài, một người đàn ông cao ráo với ngũ quan hoàn hảo bước vào. Hắn tựa người vào cạnh tường, nhìn về phía của nữ nhân:
- Đúng vậy. Nếu là cô ấy uống thì tôi không quan tâm đến chai rượu đâu.
Tâm Liên nghe xong câu này, cả cơ thể theo phản xạ co rúm lại, mặt mũi cũng nhăn nhó khó coi. Cô gái đứng dậy, nhanh chóng chuồn mất.
- Chết mất, mấy người cứ ở đó mà show tình tứ đi. Mau lên còn xuống nhà.
Sau khi bóng dáng người phụ nữ rời khỏi, Quân Dao mới liếc ánh mắt qua người đàn ông ở nơi cửa phòng. Cô thư thả ngả người về sau, hơi nhắm nhẹ mắt lại.
- Sao?
Tiếng giọng mềm mại lại mang theo hơi thở bất cần của thiếu nữ vang lên, vọng vào tai của Minh Viễn. Hắn ta chầm chậm rời lưng khỏi tường, từng bước tiến về phía cô.
- Em làm sao vậy?
Nam nhân hỏi cô gái kia một câu. Nhưng đáp lại hắn ta lại là câu nói lười nhác của Quân Dao:
- Đây là đâu đây?
Nghe xong câu hỏi, hắn ta ngồi xuống đối diện cô gái, nhìn chằm chằm cô.
- Nhà chúng ta.
Ba từ “Nhà chúng ta.” đơn giản là vậy, ngắn gọn và dễ nói là vậy. Nhưng ý nghĩa lại không hề đơn giản và nhàm chán như vậy.
Là “Nhà chúng ta” chứ không phải “Nhà tôi“.
Nghĩ đến đây, môi mềm mọng nước của Quân Dao khẽ nâng lên đầy vui vẻ. Cô mở bừng mắt, đứng dậy bước ra cửa.
- Đi nhanh lên, mọi người có vẻ đang đợi đó.
Minh Viễn ôn nhu dõi theo bóng lưng của thiếu nữ, hạnh phúc đứng dậy.
- Ừ.
Quân Dao vừa bước ra cầu thang đã ngay lập tức bị nơi này làm cho choáng ngợp.
Ban nãy Minh Viễn nói đây là nhà riêng cô còn nghĩ đây là chung cư. Bởi vì nơi cô vừa ở cách mặt đất rất cao!
Được rồi! Hắn là đối tượng công lược của cô mà, bá một chút cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng mà như thế này là bá quá rồi!
Hệ thống nhỏ, ta muốn lật bàn!
Hệ thống: Ây da, câu này lâu lắm nó mới được nghe.
- A, nhân vật chính đến rồi!
Giọng nói sặc mùi đào hoa vang lên từ dưới cầu thang dài. Quân Dao theo tiếng nói nhìn xuống bên dưới, phát hiện ở đó là một người đàn ông điển trai.
Cô tiếp tục bước xuống rồi lướt qua người kia.
- Trẻ con.
Bị chê là trẻ con, người đàn ông kia nhanh chóng rơi vào trầm tư. Anh ta lẽo đẽo chạy theo chân cô gái nhỏ, luôn miệng phản bác:
- Chị dâu, em không có trẻ con.
Cô chợt dừng lại rồi quay người nhìn về phía sau, khinh bỉ tặng cho người kia một câu:
- Phong Cẩn, cậu không trẻ con mà là rất trẻ con.
Ngưng một lát, cô lại nói tiếp:
- Mà... tôi có thế nào cũng không ngờ Mắt Đỏ lại là một người như cậu.
Lời này vừa tuôn ra, Quân Dao đã thấy miệng của Phong Cần hơi nâng lên. Anh ta tưa tay lên chống cằm, ánh mắt không nhìn rõ tâm tư:
- Ồ, em cũng không ngờ mình là Mắt Đỏ đấy.
... Ừ, cậu không phải Mắt Đỏ. Cậu là đồ trẻ con!
Suy nghĩ của cô vừa dứt, từ bên vai của cô đã truyền đến cảm giác nặng nề và hơi ấm nhè nhẹ. Quân Dao căng mắt đẩy lên cẩn trọng, sau lại thở dài một hơi.
- Tâm Liên, cô tính làm cái khỉ gì đây?
Biết rằng trò đùa này của bản thân đã bị lật tẩy, Tâm Liên buồn bã thở ra một hơi. Cô ta bước đến đứng bên cạnh Quân Dao, nũng nịu:
- Quân Dao chẳng khác gì thiếu chủ cả.
- Đó gọi là tướng phu thê.
Hồng Hạc Xanh từ đâu đi tới. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, vẫy vẫy.
- Cháu dâu, xin chào.
Quân Dao không nhanh không chậm gật đầu một cái. Việc Minh Nhạc là Hồng Hạc Xanh cô đã biết từ lâu. Đơn giản là vì cái tên này quá hợp với Minh Nhạc.
Cả ba đang trò chuyện khá vui vẻ thì từ đâu, một bóng người cao lớn bước tới.
Anh ta ngồi vào ghế sô pha, liếc ánh mắt khinh thường về phía Quân Dao, cất giọng châm biếm:
- Cũng chỉ là dựa hơi thiếu chủ. Một kẻ yếu đuối như cô ta mà còn mong được vào bộ Tứ? Thật đáng khinh.
Minh Nhạc, Tâm Liên và Phong Cẩn đồng thời dừng lại việc nói chuyện. Phong Cẩn liếc mắt nhìn Sếu Đầu Đỏ, vô cùng chán ghét:
- Mày không nói không ai bảo mày câm đâu. Thằng đần.
Sếu Đầu Đỏ tức giận đến đứng bật dậy, hét to:
- Mày nói cái gì hả thằng mắt dị tật?
Phong Cẩn ngược lại với hành động bồng bộ của Sếu Đầu Đỏ. Anh chậm rải bước đến gần anh ta, mỉa mai một câu:
- Thằng thiển cận.
- Mày...
Sếu Đầu Đỏ mặt mày đỏ au, anh ta thủ sẵn lên nắm đấm mạnh mẽ, tưởng chừng như sắp lao vào Phong Cẩn đến nơi. Nhưng ngay vào lúc ấy, căn phòng lại xuất hiện tiếng cười trào phúng và giọng nói kiều mị:
- Thời gian chứng minh thực lực.
___
Ôi hoàng tử, xin hãy tha thứ cho người em gái bị trúng lời nguyền. Chính là Thỏ mắc bệnh lười đó ಥ_ಥ