Chiếc xe lăn bánh chậm dần rồi dừng hẳn trước cổng một toà nhà năm tầng to lớn.
Minh Viễn vừa thấy xe đã dừng liền mở bừng mắt, không nói không rằng quay người mở cửa xe bước ra ngoài. Quân Dao sau đó rất nhanh cũng đã bước xuống.
Cô giữ nguyên thái độ lạnh nhạt liếc nhìn hai người họ Minh đang đứng cách đó không xa.
Minh Viễn và Minh Nhạc đứng ở cổng một lúc lâu, cả hai đều yên lặng không có bất kì hành động nào khác. Chờ đến khoảng hơn hai phút sau, từ bên trong toà nhà bắt đầu phát ra tiếng bước chân dồn dập vội vã. Một lát sau, cánh cổng bật mở, một đoàn người mặc đồ đen cao lớn nghiêm chỉnh đứng làm hai hàng, dõng dạc hô to:
- Thiếu chủ, Hồng Hạc Xanh, mừng hai người trở về!
Âm thanh to lớn vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Quân Dao. Cô đưa mắt nhìn về phía cánh cổng mở toang, mi tâm hơi chút nheo lại.
“Hệ thống, cái gì đây?”
[ Tinh. ]
[ Thưa kí chủ, đây là Tứ Tôn, một phái có thế lực rất mạnh tuy nhiên lại không được nhắc đến trong cốt truyện gốc. ]
Nghe đến đây, Quân Dao hơi khựng lại:
“Nói tiếp đi.”
[ Tứ Tôn cũng giống như tên gọi, bao gồm bốn kẻ đứng đầu, lần lượt là Hồng Hạc Xanh, Sếu Đầu Đỏ, Dã Quỷ và Tâm Liên. ]
“Vậy Minh Viễn là gì?”
[ Đối tượng công lược Minh Viễn là thiếu chủ của Tứ Tôn, là người nắm trong tay mọi quyền hạn điều hành của phái, đồng thời là người mà cả bộ Tứ cung phải kiêng nể. ]
Khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, Quân Dao từ từ bước theo hai người họ Minh vào bên trong.
Nhưng, đôi chân của thiếu nữ vừa chạm vào cửa đã đột ngột bị chặn lại. Một tên áo đen khác liếc cô:
- Người không phận sự, miễn vào!
Quân Dao nheo mắt đáp lại:
- Có phận sự!
- Không phận sự!
- Có phận sự!
- Không...
Chưa kịp để người kia nói hết câu, Quân Dao đã đưa nắm đấm lên cao, một phát định giáng xuống mặt của tên áo đen đó. Nhưng người kia vốn dĩ chẳng phải hạng xoàng, bản lĩnh quả thực rất lớn. Anh ta vòng tay qua giữ chặt nắm đấm của nữ nhân lại mà hoàn toàn không biết mình đã rơi vào lưới. Quân Dao thừa thời cơ vung tay còn lại lên, đập một cái vào sau gáy của người đàn ông. Ngay tức khắc, anh ta ngã xuống nền đất, bất tỉnh.
Sau khi xác nhận tác chiến thành công, nữ nhân chậm chạp kéo tên áo đen vào một bụi cây gần đó, không chút lưu tình mà cướp sạch đồ của nam nhân mặc lên người, tiện tay biến mình thành bộ dáng ban đầu của anh ta, sau còn không quên trói chặt người vào một cái cây lớn.
- Xong! Đôi khi cũng không hiểu sao mình lại giỏi đến vậy, ôi tự hào chết mất!
Lời này vừa nói ra, hệ thống nào đó đã nhanh chóng nổi lên phẫn nộ:
[ Kí chủ không có liêm sỉ đi cướp đồ của nam nhân! ]
“Chưa cướp của ngươi là may!”
[...] Nó xin lỗi.
“Cạch.”
Cánh cửa đột nhiên bật mở, từ trong đó bước ra một cô gái với ba vòng bốc lửa. Cô ta bước đến gần Quân Dao, kiều mị nói:
- Anh bạn này là người mới sao?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao?
Nghe đến đây, nữ nhân kia đột ngột cười lớn:
- Bé con, nói chuyện phải biết nhìn người, đừng để tôi phải cáu.
Tâm Liên...
Tâm Liên...
Tâm Liên!
Bộ não nhỏ của Quân Dao đột nhiên vang lên cái tên kì lạ, đi kèm theo đó là cả những hình ảnh vụn vỡ mê ảo. Cô bất giác ôm đầu lùi về sau, lồng ngực cũng trở nên phập phồng căng tức.
- Mới như vậy thôi đã sợ? Yếu đuối!
Người phụ nữ kia khinh khỉnh mỉa mai một tiếng rồi bỏ đi thẳng.
Mãi sau khi tiếng xe mô tô xa dần, Quân Dao mới khó khăn đứng thẳng dậy.
[ Kí chủ, cô không sao chứ? ]
“Ta không sao.”
Dứt lời, cô lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của một người vệ sĩ, từ tốn bước vào bên trong.
Cô băng qua dãy hành lang dài rồi chợt dừng lại ở gần một căn phòng khép cửa. Nữ nhân hít một hơi thật sâu rồi bước đến nói với tên canh:
- Thay lượt, cậu ra canh cổng!
Tên kia nghe xong chỉ gật đầu rồi bước đi thẳng, để lại Quân Dao đứng ở trước cánh cửa gỗ đóng kín.
Cô mân mê cánh của gỗ một lát rồi đứng nép vào góc cửa, vểnh tai lên nghe ngóng.
Bên trong căn phòng là cả một dãy bàn dài với hơn hai chục người ngồi nghiêm chỉnh.
- Sự việc lần trước sao rồi? Tổn hại nghe nói là rất lớn?
Giọng của một người đàn ông vang lên, rất nhanh sau đó, giọng của Minh Nhạc xuất hiện:
- Tổn hại là năm trăm bốn mươi hai triệu, do bên Ngục Câm cướp mất.
- Khốn kiếp, lại là Ngục Câm! Bọn chó chết này!
Người đàn ông tức giận rít lên, anh ta cáu đến nỗi gạt đổ cả chiếc cốc thủy tinh trên bàn. Cốc thủy tinh chạm vào nền đất với một lực mạnh, trực tiếp vỡ tan.
- Đừng có mà bốc đồng như vậy, hạ cái hoả trước đi. Nếu không, mày chẳng có quyền lên tiếng đâu.
Một người đàn ông khác phả ra một hơi khói trắng, khó chịu cất lời.
Đột nhiên bị chê cười, người đàn ông ban nãy rất tức tối, anh ta đứng dậy, bước về phía tên vừa nhả khói thuốc, xách cổ áo anh ta lên, to tiếng:
- Dã Quỷ, mày đừng có mà láo lếu!
Trong lúc cả hai thiếu chút nữa lao vào đánh nhau, một tiếng giọng trầm thấp vang lên:
- Làm loạn đủ chưa?
____
Nói trước với các độc giả thân yêu rằng vi diện này sẽ có mấy khúc cua hơi gắt, mong mọi người đội mũ trước nha!