Từ vụ việc lần trước tính đến nay cũng đã trôi qua một tuần. Trong suốt một tuần này, Quân Dao quanh đi quẩn lại lúc nào cũng dính chặt lấy Từ Khôi không rời, hảo cảm cũng vì vậy mà tăng lên 5%.
Biệt thự riêng của Từ Khôi lúc trưa yên ắng đến lạ. Trong căn phòng sách cổ cũ kĩ, một nam nhân hoàn mĩ nghiêm túc đem mình chìm vào sách vở, hoàn toàn ngó lơ đi nữ nhân bên cạnh đang không ngừng dán ánh mắt nóng rực nhìn mình.
Quân Dao chán nản mân mê nghịch mấy lọn tóc mai của hắn lâu rồi cũng chán. Cô chu môi giận dỗi, quay phắt mặt về phía bức tường, yên lặng không nói gì.
Nhận thấy người bên cạnh đã ngưng nghịch ngợm, Từ Khôi chậm rãi gập máy tính lại, nghiêng người nhìn vào cô hồi lâu, chán nản hỏi:
- Em làm sao vậy hả?
Đối với câu hỏi của hắn, Quân Dao vẫn không hồi đáp lại. Biết được nữ nhân tâm tình đang khó chịu, Từ Khôi cuối cùng đành thở dài bất lực, hắn xoay nhẹ bả vai của cô, nói nhỏ:
- Chán sao? Chúng ta đi chơi chứ?
Nghe được "đi chơi", mắt của Quân Dao nhanh chóng sáng rỡ. Cô vui vẻ gật đầu, đứng dậy chạy vọt ra cửa. Nhưng bàn tay trắng mềm của cô chưa kịp đặt lên tay nắm cửa, cánh cửa lớn đã vội vã bật tung ra.
Từ bên ngoài, hai cậu nam sinh quần áo xộc xệch, mặt mũi cũng vì chạy đường xa mà trở nên đỏ bừng xông vào, nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy được bóng hình quen thuộc, khuôn mặt xinh đẹp của Quân Dao trong giây lát nhăn lại đến khó coi. Cô tựa lưng vào bức tường phía sau, biểu cảm rất không vừa ý.
- Hai người đến đây làm gì vậy hả?
Tử Thanh vịn tay vào tủ giày bên cạnh, hít lấy một ngụm khí thật lớn.
Ngày hôm đó, sau khi nhờ vả Từ Khôi xong, rất lâu sau hắn vẫn không hề báo lại tin tức của cô cho anh biết. Cuối cùng, anh không thể cứ đứng chờ người mãi mà đành cho người đi điều tra. Kết quả lại chính là khiến anh chết lặng, người mà cả tuần nay anh cật lực tìm kiếm vậy mà lại ở chỗ của Từ Khôi. Đáng nói ở đây, tuần trước khi anh đề cập đến, hắn vẫn dửng dưng như chẳng liên quan đến mình.
Tử Thanh liếc đôi con ngươi sâu thẳm về phía người đàn ông đang đứng phía sau Quân Dao, mi tâm có chút hơi nhíu lại.
Người đàn ông này, trước kia đã có một khoảng thời gian được anh coi là tín ngưỡng. Trải qua ba năm trời, rốt cuộc cái tín ngưỡng ấy cũng sụp đổ.
Anh nắm chặt đôi bàn tay lại, nhanh như cắt tiến về phía trước kéo theo Quân Dao rời khỏi căn biệt thự.
Sau khi ba người Trương Lập, Tử Thanh và Quân Dao đã rời khỏi, Từ Khôi cũng chầm chậm bỏ tay vào túi quần, tiến về phía sau garage.
Tử Thanh kéo theo Quân Dao chạy mãi, cho đến khi cả ba đã có mặt tại trung tâm thành phố và cổ tay cô trở nên đỏ ửng thì mới dừng lại.
Như phát giác ra hành động của bản thân có phần lỗ mãng, thiếu niên buông lỏng bàn tay của nữ nhân ra, cúi mặt lí nhí từng tiếng:
- Em xin lỗi... tỷ không sao chứ?
Quân Dao nghe xong chỉ nhàn nhạt lắc đầu. Đoạn, cô lại xoa nhẹ phần cổ tay đau nhức, vu vơ hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Dù đến hiện tại, cả Trương Lập và Tử Thanh đều chưa nói gì, nhưng cô biết chắc lần này là có chuyện. Ít ra, cũng đã một tuần cô không trở về, trong băng nhóm côn đồ đầu đường có thể đã xuất hiện lục đục nội bộ, hoặc cũng có thể, nữ chủ và nam chủ đến làm loạn.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Quân Dao khẽ nhăn lại, cô nở một điệu cười rất ngứa đòn, đưa lên bên cạnh một nắm đấm, giọng nói cũng trở nên vô cùng hiếu thắng:
- Đi nào, đi đập chết đôi lợn rừng xấu xí thôi!
Thiếu nữ cứ như vậy hùng hổ tiến về phía trước, hoàn toàn bỏ quên đi hai thiếu niên đằng sau sớm đã đen mặt.
Chị hai của tôi ơi! Chúng tôi còn chưa nói gì hết đó! Tỷ làm ơn đừng có mà nghĩ lung tung mà đi gây sự với người ta nữa đi!
Tất nhiên, mấy lời này của bọn họ đều được nhét lại vào trong thanh quản. Cả hai nhanh chóng chạy theo cô gái ngổ ngáo ở cách đó không xa, biểu cảm rất khổ sở.
Còn về phía Quân Dao, cô vẫn đang bước đi rất đều đặn, chỉ là đột nhiên va phải một mẩu đá dưới đất, cả cơ thể theo quán tính ngã nhào xuống. Trong cơn hoảng loạn, bàn tay nhỏ của thiếu nữ vô tình kéo luôn một người gần đó xuống, trực tiếp vật người kia xuống làm đệm thịt cho bản thân.
Sau cú va đập, Quân Dao không hề xây xát dù chỉ là một chút. Cô vui vẻ đứng dậy phủi bụi trên quần áo đi, mãi về sau mới nhớ tới phải đỡ người kia dậy.
Người xui xẻo ban nãy được cùng cô chia sẻ nỗi đau hôn đất là một cô gái mảnh khảnh tao nhã. Cô ta bị đau nên tức tối vô cùng, chỉ thẳng ba ngón tay vào mặt của Quân Dao, cáu gắt:
- Cô bị bệnh sao hả!
Trận lớn tiếng đã nhanh chóng thu hút đông đảo sự chú ý đến từ mọi người xung quanh. Từ trong đám đông, một nam nhân lịch lãm sốt sắng chạy ra, luôn miệng gọi tên một người con gái:
- Tiểu Tinh!
___
Tâm sự một tí thôi á. Là Thỏ có viết song song hai bộ, xong toàn bị nhầm tên nhân vật luôn á
ಠ ل͟ ಠ