Sau đó, còn chưa để Bạch Tinh kịp suy nghĩ, Tử Thanh đã xuất hiện đánh ngất người rồi cứ vậy đem đi.
Trên con đường lớn có phần vắng vẻ, ba chiếc xe đen sang trọng cứ thế băng băng vượt qua từng góc phố. Mãi về sau thật lâu mới dừng trước một căn nhà nhỏ bị khuất dạng sau lùm cây.
Căn nhà này được xây dựng từ thời chiến tranh dân quốc, đến giờ vẫn được giữ lại. Tuy nhiên, căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu nên thập phần u ám, khắp nơi đều nhuốm một màu quỷ dị.
Ba người Tử Thanh, Quân Dao, Trương Lập vác theo nữ chủ Bạch Tinh cùng đám đàn em chầm chậm tiến vào bên trong.
Vừa mở cửa ra, Quân Dao đã không nhịn được mà ho sặc sụa. Có ai biết thứ chào đón cô là gì không?
Chính là một cái đám bụi mù mịt!
Khẽ lấy ra một chiếc khăn tay để vào mũi, nữ nhân lại tiêu soái bước vào bên trong.
Trương Lập theo ngay sau đó tiếm vào bên trong. Anh ta không hề có chút lưu tình mà thẳng tay ném nữ chủ đang bị trói chặt xuống đất.
Bụi từ đó bốc lên khắp nơi, cứ vậy bay vào cái mũi nhỏ của nữ nhân, thành công đem người trở về từ giấc mộng.
Bạch Tinh trong mê man mở mắt đã thấy bản thân bị trói chặt nằm ở một nơi xa lạ. Hơn thế nữa, xung quanh cô còn có rất nhiều người mà cô hoàn toàn không quen biết.
Trong đó, phải kể đến cả cô gái mà cô gặp khi ở trường.
Cô ta vẫn là cái bộ dáng bất cần đời đầy bí ẩn đấy. Vẫn là cái điệu cười nhăn nhở không biết tốt xấu ấy. Và cũng vẫn là cái khí thế khiến cô bất giác rùng mình.
- Tỉnh rồi?
Quân Dao đang đi tìm hiểu xung quanh căn phòng đột nhiên dừng lại, cất lên cái giọng điệu nhàn nhạt không rõ ý vị mà lại lạnh băng.
Nghe xong cái giọng quen thuộc, cả cơ thể của Bạch Tinh trong giây lát trở nên căng cứng, đến hít thở cũng cảm thấy thập phần khó khăn. Cô khẽ chấn tĩnh lại bản thân, cố gắng cất lên cái giọng bình thản lại hơi run rẩy.
- Bạn học này, có vẻ chúng ta đang có hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Chẳng có hiểu lầm nào ở đây cả.
Quân Dao bật cười đầy thích thú rồi quay gót, nhàn nhã tiến về phía của nữ nhân đang bị trói.
Cô đưa bàn tay mềm lên, cẩn thận áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, âm giọng vẫn trào phúng vô cùng.
- Chúng ta chính là không có hiểu lầm.
Nghe xong lời của Quân Dao, Bạch Tinh kích động hét lên thật lớn. Khoé mắt cũng trở nên ươn ướt đỏ ửng.
- Không có hiểu lầm? Không có hiểu lầm sao lại đem tôi tới đây?
Con mẹ nó khùng điên cái gì ở đây?
Cô còn chưa kịp đả động gì đến cô ta, cô ta đã gào vào gương mặt xinh đẹp của cô như thế, không có phép tắc!
[ Kí chủ à, cô có vấn đề về thần kinh sao? Người ta là gái nhà lành, căn bản chưa từng gặp phải hoàn cảnh như vậy! Hơn nữa, người ta là còn bị bắt cóc bởi một người không quen biết, nói không sợ mới là nói điêu! ]
Hệ thống A Liên ở trong không gian thông qua cái màn hình máy tính đã thấy hết mọi chuyện.
Củ cải thì củ cải! Củ cải cũng có linh hồn!
Kí chủ xấu xa nhà nó đi bắt nạt tiểu cô nương xinh đẹp, nó thực không nhịn nổi!
Ngược lại với điệu bộ kích động của mĩ nữ xinh đẹp và củ cải thối, Quân Dao chỉ giữ nguyên cái bộ dáng nhởn nhơ. Cô tiến đến đứng dựa người vào bức tường đối diện Bạch Tinh, đầu nhỏ chầm chậm nổ ra một từ duy nhất.
" Cút. "
[...] Nó biết rồi, nó xin lỗi, được chưa!
Bạch Tinh từ nãy tới giờ đều cẩn thận quan sát nữ nhân trước mắt. Rất lâu vẫn không thấy cô có động tĩnh gì nên mới ngờ vực hỏi.
- Rốt cuộc cô đưa tôi đến đây làm gì?
Nhận được câu hỏi của nữ nhân, Quân Dao mới sực nhớ ra gì đó. Cô đưa tay lên tựa cằm làm ra bộ dáng suy nghĩ. Lát sau mới thành thật trả lời.
- Không biết.
Bạch Tinh nghe xong liền muốn phun ra một ngụm máu. Cô hiện tại không còn sợ mình bị bắt cóc, mà chính là chuyển sang sợ nữ nhân bệnh thần kinh ở đối diện.
Tử thanh ở một bên thấy được đại tỷ nhà mình chuẩn bị phát bệnh liền vội vàng lao ra đứng trước mặt Bạch Tinh. Cẩn thận giải thích.
- Bọn tôi bắt cóc cô đến đây là vì cô.
- Vì tôi?
Nữ chủ nghe xong liền ngớ người ra trong chốc lát. Khuôn mặt non mềm mơ màng tựa như không tin nổi bản thân.
- Đúng vậy. Vì cô học giỏi nên đại tỷ mới mất suất học. Cô xứng đáng bị phạt.
Giờ thì Bạch Tinh chính xác bị hoá đá rồi đấy. Ai làm ơn có hảo tâm thì hãy ra giải thích giúp cô được không? Cái kiểu nói vừa đấm vừa xoa này là thế nào?
Mĩ nữ thỏ trắng trong lòng đã hình thành hàng vạn cơn sóng lớn. Tuy nhiên, ngoài mặt vẫn là vô cùng ổn định.
Bầu không khí nhanh chóng rơi vào im lặng. Khắp bơi đều chỉ nghe được tiếng thở đều đều và tiếng muỗi kêu.
" Rầm "
Một trận bước chân dồn dập từ đâu xuất hiện. Sau đó, cánh cửa gỗ nặng trĩu bị đá văng ra. Một nam nhân lịch lãm chạy vào.
- Tiểu Tinh! Em không sao chứ?
___
Thỏ sẽ lại viết trên nick nhày nhaaa:3 May nhờ có ad giúp đỡ nên tui mới có thể giữ lại truyện đóooo ^^ Yêu ad và yêu luôn các độc giả đáng iuu!
Tối có chương mới nèeeee