Buổi sáng, Khuynh Diễm vừa tới phim trường, liền bị Hà Điềm Điềm chặn ngay cổng.
Sau khi ngất xỉu, dường như cô ta đã biết kiềm chế hơn, không còn dùng thái độ cường ngạnh đối đầu cô nữa, mà chỉ cẩn thận hỏi cô cần bao nhiêu tiền. Miễn là cô nêu một con số, cô ta sẽ lập tức đưa cô.
Khuynh Diễm trả lời thế nào à?
Đương nhiên là tỏ vẻ không hiểu rồi!
Tiểu nha đầu thiện lương sao có thể đi tống tiền người khác?
Kẻ gọi điện tống tiền kia, hẳn là… nhân cách thứ hai của cô đó!
Mặc kệ Hà Điềm Điềm nói gì, Khuynh Diễm đều giả điên lảng sang chuyện khác.
Khi bạn đang nôn nóng giải quyết một việc, mà lại gặp ngay người mềm cứng đều không ăn thế này, chắc chắn bạn sẽ muốn nổi cáu.
Nếu không phải Hà Điềm Điềm đã sống qua một đời, biết rằng ở chốn đông người phải giữ hình tượng, có lẽ cô ta đã trực tiếp xé rách mặt nạ với Khuynh Diễm!
Nhưng cô ta không dám, vì vậy chỉ có thể nhịn xuống, cả ngày loanh quanh chạy theo thương lượng thuyết phục cô.
Việc này khiến các nhân viên công tác càng thêm nghi ngờ, Hà Điềm Điềm có tình cảm không thuần khiết với Khuynh Diễm.
Hôm trước còn đòi xem người ta thay quần áo nữa mà!
Nhưng lỡ đâu Khuynh Diễm cũng đáp lại, sau đó kim chủ cô biết bảo bối nhà mình đã bị cướp mất, vậy chẳng phải sẽ thành tai họa cho đoàn phim sao?
Người trong giới giải trí đa phần đều có xu hướng lậm kịch bản cẩu huyết, vì vậy họ thật sự sợ hãi, thi nhau tìm cách chia cắt Hà Điềm Điềm khỏi Khuynh Diễm.
Đáy lòng cô ta đang gấp gáp, còn bị đoàn phim đồng lòng cản trở, sắc mặt Hà Điềm Điềm không tốt lên nổi.
May mà đến buổi tối, cuối cùng điện thoại cô ta cũng thông báo tin nhắn.
Khuynh Diễm đáp ứng yêu cầu của Hà Điềm Điềm, tùy tiện nêu một con số. Không nhiều, chỉ đủ khiến cô ta suýt chút nữa nôn máu.
Không rõ Hà Điềm Điềm xoay tiền bằng cách nào, nhưng thời gian sau đó cô ta đều rất bận, không còn nhảy nhót bày mưu hãm hại cô.
Vì vậy cuộc sống của Khuynh Diễm tạm thời thanh tĩnh. Ban ngày đi đóng phim, rảnh rỗi sẽ livestream đấu đá cùng antifan, còn đêm thì… học tập yêu đương với tiểu ăn vạ.
Chuyện bắt đầu từ một buổi khuya nọ, Diêm Túc không cho cô đi ngủ, mà đột nhiên nắm tay dẫn cô vào căn phòng tối.
Bốn phía không một ánh đèn, lại chỉ có cô và hắn, vô cùng thích hợp để bàn đại sự!
Khuynh Diễm đang hào hứng tò mò, thì chợt nhìn thấy Diêm Túc… bật máy chiếu lên, bắt đầu bài thuyết trình đã chuẩn bị sẵn.
Hắn cầm thiết bị trỏ lên tiêu đề trên màn hình, nghiêm trang giải thích: “Chúng ta kết hôn quá vội vã, bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn, như vậy là không tốt.”
Muốn xây nhà, thì phải bắt đầu xây từ nền móng. Phần cốt lõi chắc chắn, ngôi nhà nhỏ về sau mới vững vàng.
Vì vậy, để có được gia đình hạnh phúc, chúng ta cần cùng nhau vun đắp, đi từng bước một.
Khuynh Diễm: “…” Vun đắp cái gì nữa!
Tôi và anh đã vượt lộ tuyến suốt chín thế giới, đừng nói một căn nhà, cái nền này đủ xây cả tòa cao ốc luôn đấy!
Bây giờ tiến vào giai đoạn lăn bột đi!
Diêm Túc rất kiên quyết. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, thay vì cứ thấp thỏm lo sợ khi cô hồi phục trí nhớ sẽ oán hận hắn, thì hiện tại hắn nên triển khai kế hoạch hành động.
Chỉ cần làm cô thích hắn đến sống chết không rời, sau này dù có chuyện gì, cô cũng vĩnh viễn không rời bỏ hắn.
Vì vậy hắn đã soạn “Giáo Trình Yêu Đương”!
Khuynh Diễm: “…”
Diêm Túc dựa trên mạch não già cỗi của mình, chỉ chỉ bảng trình bày: “Đối với các cặp đôi thông thường, đầu tiên là theo đuổi, tiếp theo yêu thích, sau đó chính thức hẹn hò, rồi mới được nắm tay, ôm hôn.”
“Hai người ở cùng đến khi tình cảm sâu đậm, sẽ tiến tới hôn nhân. Sau khi tiến tới hôn nhân, thì mới được… chuyện kia.”
Vành tai Diêm Túc phiếm hồng, đoạn cuối câu càng nói càng nhỏ...
Khuynh Diễm gật đầu: “Chúng ta đã kết hôn, nghĩa là hiện tại có thể nấu cơm.”
“Không được! Đăng ký kết hôn chỉ là thủ tục hành chính, còn khía cạnh tình cảm của chúng ta vẫn ở vạch xuất phát.”
Diêm Túc phân biệt rạch ròi: “Bây giờ sẽ bắt đầu từ bước một, tôi theo đuổi em. Khi nào em thích tôi, mới cho phép nắm tay. Từ hôm nay chúng ta phân phòng ngủ.”
Khuynh Diễm nghe đến đây liền trực tiếp đi tới bế hắn lên, nhếch môi khiêu khích hắn.
Muốn phân phòng?
Vậy trước tiên anh nhảy xuống thoát khỏi tay tôi xem.
Diêm Túc: “…” Chân hắn không đi được, nhảy thế nào mà nhảy?
Cô đúng là hiếp người quá đáng!
Diêm Túc nhắm mắt lại, dùng cách im lặng để bày tỏ tức giận.
Nhưng hành động này rơi vào mắt Khuynh Diễm, lại được lý giải thành hắn nhắm mắt mời cô hôn hôn.
Vì vậy cô liền không khách khí cúi xuống!
Diêm Túc bị hôn đến toàn đầu óc mờ mịt, bây giờ hắn tức giận không được, mà không tức giận cũng không xong.
Khuynh Diễm mỉm cười chọc chọc eo hắn: “Ngủ cùng phòng.”
Diêm Túc sầm mặt giãy giụa: “Không được chọc! Tôi nhột!”
Khuynh Diễm vừa nghe, bàn tay liền bóp hờ trên eo hắn: “Ngủ cùng phòng không?” Dám từ chối ta liền làm nhột chết mi!
Diêm Túc: “…” Con người cô sao có thể ngang ngược như vậy?
Nhưng ai bảo hắn thích cô, hắn nhịn!
Diêm Túc kiệt sức đầu hàng: “Ngủ cùng cũng được, có điều, vẫn phải học giáo trình yêu đương.”
Chỉ cần không phân phòng, những thứ còn lại Khuynh Diễm đều chấp nhận.
Diêm Túc vui vẻ cầm thiết bị chỉ lên màn hình, tâm trạng tốt đến mức quên luôn việc phải giả vờ lạnh lùng nghiêm khắc.
Môi hắn mím thành đường cong nhỏ, giọng điềm đạm nói: “Bây giờ chúng ta thực hiện bước đầu tiên, đặt cho đối phương một tên gọi thân mật. Em muốn gọi tôi là gì?”
Hắn đã tham khảo trên GGG rồi, các cặp đôi nhà người khác có rất nhiều biệt danh tình cảm, chẳng hạn như bảo bối, cục cưng, darling, bé con, anh yêu…
Sau đó Diêm Túc liền nghe Khuynh Diễm nói: “Tiểu ăn vạ!”
“…” Hắn ăn vạ cô khi nào mà lại đặt cho hắn cái tên khó nghe như vậy?
“Tôi không đồng ý! Tôi cảm thấy em nên gọi tôi là...” Diêm Túc mím môi, dù xấu hổ vẫn kiên cường nói: “Túc ca ca.”
Khuynh Diễm lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Vậy anh định gọi tôi là gì?” Đừng nói là Diễm muội muội nhé!
Ta tuyệt đối không chấp nhận!
Gọi Diễm ca còn tạm được.
“Diễm...” Diêm Túc nâng mắt nhìn cô, âm thanh vô thức trở nên dịu dàng: “Diễm Diễm.”
Khuynh Diễm hơi ngẩn người, cách gọi này làm cô chợt nhớ đến Tần Ưu.
Đoạn ký ức kia rất mờ nhạt, cô chỉ biết mỗi ngày đều có một người gọi cô là Diễm Diễm, cuối cùng ôm thi thể cô biến mất trong thế giới vỡ vụn.
Ngoài ra, cô không nhớ gì về Tần Ưu nữa.
Nếu lúc đó Tịch Dạ đã bắt đầu thích cô, có lẽ một mình hắn trải qua rất khổ sở…
“Được không?” Diêm Túc cẩn thận lặp lại: “Gọi em là Diễm Diễm, được không?”
Khuynh Diễm hồi phục tinh thần, gật đầu đáp: “Chỉ cần là điều tiểu ăn vạ muốn, cái gì cũng được cả.”
Diêm Túc mím môi tức giận. Nói dối!
Hắn muốn được gọi Túc ca ca!
Tại sao cô cứ mở miệng liền tiểu ăn vạ?
Mau gọi hắn Túc ca ca!!
*
Tịch Dạ: “Anh muốn em gọi Tịch Dạ ca ca.”
Khuynh Diễm: “Tiểu ăn vạ.”
Tịch Dạ: “…” Em mà cứ như vậy, anh sẽ bỏ nhà ra đi!